...
Phong Phong lùi về phía sau một bước, nhảy dựng lên nhìn người phụ nữ cũng đang đứng dậy.
“Em muốn mưu sát chồng mình đấy à?” Phong Phong ôm lấy lòng bàn tay mình nói.
Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng nhìn anh, “Chơi trò mua sự thương hại giỏi lắm, anh tự chơi một mình đi.” Kiều Nhã Nguyễn nói liền xoay người đi, trước khi đi còn lớn tiếng kêu một câu, “ Phong Ảnh đế của mấy cô ở chỗ này này.”
“Này...” Phong Phong quát to một tiếng. Má, cô nàng này là người của anh thật đấy à? Bao nhiêu năm rồi mà vẫn chơi mãi một chiêu này.
“A... là Phong Phong thật kìa!”
“Vừa nãy tôi còn thấy giống giống, không ngờ là anh ấy thật.”
“Phong Phong... Phong Phong...” Đoàn người nhanh chóng tụ lại, Phong Phong muốn thoát khỏi cơ bản là không thể.
“Shit~” Phong Phong thấp giọng mắng một tiếng, chỉ có thể rút lui vào trong tiệm thuốc, gọi điện thoại cho George, bảo anh ta tới xử lý tình hình.
Kiều Nhã Nguyễn lái xe chạy đi một đoạn, nhìn đoàn người chặn trước cửa hiệu thuốc khóe miệng hơi nhướng lên, ai bảo anh khiến cô phải đau lòng cơ, đáng đời.
Hai nhân viên trong tiệm thuốc cũng kích động nhìn Phong Phong. Lúc này Phong Phong đã khóa cửa lại, cho nên người ở ngoài chỉ có thể đứng bên ngoài đập cửa chờ.
***
Khi Thủy An Lạc nhận được điện thoại cũng là lúc vừa biết được kết quả cuộc thi viết, tuy rằng rất nguy hiểm, thế nhưng cô vẫn qua.
“Mày lại bán đứng Phong Phong à? Không phải chứ, mày đã làm gì hả?” Thủy An Lạc nằm trên ghế chờ Sở Ninh Dực làm cơm.
“Thì vẫn chiêu lần trước chúng ta dùng ở cửa KFC đó. Giờ Phong Phong đang bị quây trong tiệm thuốc rồi.” Kiều Nhã Nguyễn tỏ ra đương nhiên nói, nhưng không hề lái xe bỏ đi.
Thủy An Lạc phì một tiếng nở nụ cười.
“Chị đại à, đó là người đàn ông của chị đấy, chị không sợ đám fan nhiệt tình đó nuốt mất anh ta à?”
“Đáng đời, anh ta đáng ăn hành.”
“Chậc chậc chậc, bây giờ khoe người yêu cũng dùng đủ loại thủ đoạn được, Phong Phong đáng thương.”
“Ai khoe người yêu với mày?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói, “Bao giờ mày mới cút về đây hả? Phong Phong muốn về nước M, anh ấy bảo đang hoài nghi người mẹ bây giờ không phải mẹ ruột của anh ấy.”
“Mẹ của Phong Phong không phải mẹ ruột của anh ta?” Thủy An Lạc kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Sở Ninh Dực.
“Hoài nghi thôi tao cũng không biết. Anh ấy muốn về tao cũng không còn cách nào khác. Dù sao cũng là thân thế của anh ấy, nhất định anh ấy phải biết rõ ràng.” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.
Sở Ninh Dực vươn tay cầm lấy điện thoại di động, sau đó nói: “Cậu ta nói với cô như thế lúc nào?”
Kiều Nhã Nguyễn nghe được giọng nói của Sở Ninh Dực, kinh ngạc một chút mới nói: “Từ... từ đêm hôm qua.”
Sở Ninh Dực nghe xong đáp án này liền ném di động cho Thủy An Lạc, tiếp tục quay lại phòng bếp.
“Làm tao sợ muốn chết.” Thủy An Lạc vỗ lồng ngực mình nói.
“Làm tao sợ muốn chết mới đúng. Anh Sở nhà mày sao lại đột nhiên nghe điện thoại của mày thế?” Kiều Nhã Nguyễn đang vỗ lồng ngực của mình, nhìn bên ngoài thấy George đã đến, cô lại lườm một cái.
“Làm sao tao biết được?” Thủy An Lạc kêu lên, “Giờ tao đang chờ đợt thi thứ hai, không biết phải ứng đối thế nào đây.”
“Không tham gia là được mà, hơn nữa bản ghi chép đó không phải mày đã bỏ vào két rồi à?” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói.
“Ghi chép thì tao cất rồi, hơn nữa tao cũng không biết bây giờ chú Hạng đang ở đâu nữa. Chú ấy nói tìm thôn Long Gia, nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức gì.” Thủy An Lạc thở dài.
Thôn Long Gia, đứa bé kia.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn Phong Phong được George đón ra, sau đó mới khởi động xe rời đi.
...