...
Tân Nhạc: “...”
“Há há há há há há há há...” Tân Nhạc bám vào cạnh bàn cười như điên, Bánh Bao Rau với Tiểu Bất Điểm cũng đúng là vậy thật.
Tân Dương: “...”
“Vậy cũng tốt hơn hai anh chị đến tận khi tốt nghiệp đại học vẫn chưa biết yêu.”
“Tốt lắm, vậy là em tự thừa nhận mình yêu sớm rồi nhé. Mẹ, mẹ cũng nghe cả rồi đấy.” Mặc Lộ Túc nói xong lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm của mình.
Tân Nhạc ngẩng phắt đầu dậy, dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn người đàn ông đang thản nhiên ăn cơm, chiêu này ác quá rồi đấy!
Anh đã nghĩ đến chuyện Tân Dương sẽ phản bác như thế nào trước rồi sao?
Vậy nên đây là do Tân Dương tự mình thừa nhận!
Tân Dương: “...”
Anh rể! Sao anh có thể đen đến như vậy chứ hả?
Đám người thành phố các anh đều chơi như vậy sao?
“Cái thằng oắt con này, không chịu học tập cho tử tế đi còn dám yêu sớm à?” Mẹ Tân đặt đũa xuống rồi nhảy lên, đuổi theo Tân Dương đòi đánh bằng được.
Tân Dương gào lên một tiếng rồi nhanh chóng vọt về phía cửa: “Anh rể hãm hại con! Con không có! Con không có!”
“Mẹ, con nói cho mẹ biết, hôm đó Tân Dương đánh nhau là vì một cô bé đấy!” Tân Nhạc cười híp mắt bồi thêm một câu.
“Lại còn đánh nhau vì người ta nữa! Mày thử nhìn lại mày mà xem! Nếu không phải nhờ anh rể của mày thì mày còn có thể đứng ở chỗ này không, mẹ phải chỉnh lại cái con rùa này mới được!”
Mặc Lộ Túc: “...”
Tân Nhạc tiếp tục nằm bò ra bàn, mẹ cô giận quá buột mồm nói luôn giọng Đông Bắc của mình rồi.
Khóe miệng của Mặc Lộ Túc khẽ cong lên, hoàn toàn không cảm thấy trong bữa cơm hỗn loạn như vậy thì có vấn đề gì không tốt.
Tân Dương nhảy tới cửa: “Quả nhiên con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi! Tân Nhạc, chị còn không mau đi đi, đừng ở lại nhà em nữa.” Nói xong Tân Dương đóng sầm cửa lại, tới trường luôn.
Mẹ Tân Nhạc chống nạnh đứng trước cửa, kêu lớn: “Cái thằng rùa con này, để mẹ mày xem tối nay mày có dám về nhà không nhé?”
Tân Nhạc cười đến mất khống chế, hai tay cô vòng qua ôm lấy cái bụng mình, đau bụng quá, cười đến đau thắt cả bụng.
Nhưng Tân Nhạc cười rồi lại cảm thấy không đúng lắm, cảm giác đau này cũng không phải cảm giác đau do thắt cơ.
Đây cũng không phải cảm giác đau đến sốc hông, bởi vì cô có thể cảm giác được.
Tân Nhạc đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt rồi đưa tay bám lấy Mặc Lộ Túc đang ngồi bên cạnh: “Bụng em đau quá.”
Mặc Lộ Túc kinh ngạc nhìn cô, sau đó vội vàng để đũa xuống rồi trở tay nắm lấy cổ tay của cô: “Chuyện gì thế?”
Tân Nhạc cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ mình vừa mới thay, trên chiếc quần ngủ màu hồng dần dần thấm ra một mảng máu đỏ thẫm.
Mặc Lộ Túc cũng nhìn thấy, lập tức bế cô lên: “Ba, làm phiền ba đi xuống mở cửa xe giúp con với.”
Tân Nhạc được đưa đến bệnh viện, vẫn là vị bác sĩ buổi sáng kiểm tra thân thể giúp cô.
Mặc Lộ Túc chờ ở ngoài với ba mẹ Tân Nhạc, nhưng không ai có thể thả lỏng tâm trạng được.
Khi đó Tân Dương vừa mới đi xuống lấu đã thấy Mặc Lộ Túc nhanh chóng ôm Tân Nhạc chạy xuống. Cậu giật mình kêu lên một tiếng rồi chẳng nói hai lời mà theo xe đi đến đây.
“Tân Nhạc! Em chỉ nói đùa thôi mà! Không phải chị tức giận vì em đuổi chị đi đấy chứ? Em không đuổi chị mà, thật sự không đuổi chị đi đâu mà!” Tân Dương đứng ở cửa tự trách nói. Cậu còn chưa biết chuyện đứa bé của Tân Nhạc có khả năng không giữ được.
Ca cấp cứu tiến hành suốt hai giờ bác sĩ mới bước ra. Tân Dương lập tức nhào tới: “Bác sĩ, chị của cháu thế nào rồi ạ?”
“Vị trí thai nhi không ổn định, nhưng mà bây giờ không sao nữa rồi, nhớ đừng để phụ nữ có bầu gặp phải những chuyện khiến tinh thần bất ổn.” Bác sĩ cau mày nói.
Tân Nhạc được đưa vào bệnh viện. Cô chỉ cười lớn mấy tiếng thôi mà đã suýt nữa bị sẩy thai rồi, đứa bé này yếu ớt đến thế nào chứ?
...