...
Kiều Vi Nhã lạnh lùng nhìn lại, điềm nhiên nói, “Không phải cướp được thì còn thú vị gì nữa?”
Sở Lạc Duy: “...”
Sao cậu không bay lên trời luôn đi?
Sở Vi cười to. Mỗi lần ở cùng họ, cậu đều thấy vô cùng vui vẻ.
Nhưng lần vui vẻ này có vẻ không đúng chỗ cho lắm.
“Họp lớp năm nay có định làm không? Mọi người quay về hết rồi.” Sở Vi nói tới họp lớp năm cấp ba, tất cả đều là con nhà quyền quý, quan hệ không quá tệ.
“Ai nói đã về hết chứ, Hân mập nhà em đã quay về chưa?” Kiều Vi Nhã lườm anh một cái, hôm qua Kiều Vi Nhã có liên lạc với Triệu Hân Hân, cô ấy đang thích ứng rất tốt với bên đó.
Tốt đến mức quên cả việc quay về.
Hầy...
Kiều Vi Nhã nói xong, Sở Vi âm thầm thấy chột dạ, có vẻ như tìm được chỗ không đúng lắm rồi.
Cô mập kia đã đi lâu lắm rồi đấy!
Sở Lạc Duy không thích họp lớp lắm, cho nên cậu vẫn im lặng, nhưng Kiều Vi Nhã thích đông vui ồn ào, cho nên chắc chắn sẽ đồng ý, sau cùng cậu vẫn phải đi theo thôi.
Ba người đến nhà hàng gần trường để ăn cơm. Kiều Vi Nhã liên lạc với Sư Niệm, biết họ đang ở Quý Châu, chắc chiều mai mới bay đi Tây Tạng, bản thảo của buổi phỏng vấn đầu tiên đã được gửi về, bên nhóm phụ trách nội dung đang biên tập lại.
Cho nên việc làm xong mười lăm chuyên đề phỏng vấn trước Tết hoàn toàn không thành vấn đề.
Điều khiến Kiều Vi Nhã lo lắng nhất là sức khỏe của Sư Niệm, cũng may cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, hơn nữa nhóm đạo diễn cũng rất quan tâm tới cô.
Kiều Vi Nhã thầm nghĩ, dám không chăm lo cho cẩn thận hả? Cái họa này do họ gây ra, Sở Lạc Duy còn đang nắm thóp họ đấy.
“Chỉ có điều chị cảm thấy, hay là Sở Thị phát động một hoạt động nào đó giúp đỡ cho những người vợ của các chiến sĩ đi. Hoặc đánh tiếng hay thương lượng gì đó với bên quân đội cũng được, thực ra có một số người thu nhập không tệ nhưng hoàn cảnh trong nhà không tốt lắm, lại không đủ tư cách xin trợ cấp từ nhà nước.” Sư Niệm ở đầu dây bên kia nói vậy.
“Cái này phải nói với bên quân đội hoặc quân doanh, chị nói với Sở Húc Ninh ấy.” Kiều Vi Nhã rất thẳng thừng, “Em cũng chỉ nói với mẹ em chuyện này giúp chị thôi, còn cụ thể vẫn cứ liên hệ trực tiếp với quân doanh thì tốt hơn.”
Sở Húc Ninh?
Cứ nhắc tới Sở Húc Ninh là Sư Niệm lại thấy mình tức đến sắp nổ tung.
Cô ra ngoài đã gần một tuần rồi, người đàn ông kia không gọi cho cô nổi một cuộc điện thoại hay một tin nhắn, làm cô tức đến mức muốn bùng nổ!
“Đừng nhắc đến anh ấy với chị.” Sư Niệm tức giận nói, cứ như thể cả đời này cũng không muốn nghe thấy cái tên đó nữa.
Kiều Vi Nhã kêu một tiếng “ôi chao”, cô nói, “Hiếm có quá nha, chị còn dám dùng giọng điệu đó để nói về nam thần của chị, quả nhiên có được rồi sẽ không biết trân trọng nữa.” Kiều Vi Nhã vẫn còn nhớ, trước kia họ không được nói xấu Sở Húc Ninh dù chỉ một câu, “Em đã nói với chị rồi, dạng như Sở Húc Ninh...”
“Vậy chị có thể nói rằng, em cũng không được nói xấu anh ấy. Anh ấy sao chứ, anh ấy rất tốt.” Sư Niệm đột nhiên lên tiếng ngắt lời Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã: “...”
Bà chị này quả nhiên hết thuốc chữa rồi!
“Thứ sáu tuần này em thi môn cuối rồi, thi xong em đi tìm chị nhé.” Kiều Vi Nhã biết tính của cô, bởi vì Sư Niệm rất tốt với họ, nhưng chỉ có Sở Húc Ninh mới là giới hạn sau cùng của cô, không ai được nói một câu gì không tốt về anh ấy, cho nên cô cũng không tự rước họa vào thân nữa.
“Không cần đâu, hoàn cảnh không tốt lắm. Thứ sáu này chắc đoàn của chị đi Tây Tạng rồi, hoàn cảnh chắc sẽ càng tệ hơn. Em cứ ở yên bên thành phố A đi, em có mệnh hệ gì, vị kia nhà em lại chẳng chém đầu chị luôn ấy chứ.” Sư Niệm nói rồi khẽ thởi dài. Cô thực sự muốn nói với anh, mình sắp phải tới nơi nguy hiểm rồi, nhưng cô không nói, cô muốn nhẫn nhịn xem người đàn ông kia bao giờ mới tới tìm cô.
...