...
Nhưng một người kiêu căng như cậu sao có thể nói ra những lời ấy cơ chứ?
Cho nên Sở Lạc Duy lại thốt ra những câu nói khiến người ta phải điên lên.
“Đau chết cậu cũng đáng đời, ai bảo cậu chắn cho tôi hả?” Thương, nhưng vẫn nói những lời tàn nhẫn.
Kiều Vi Nhã nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu, “Con mẹ nó, ông đây bị ngu được chưa?”
Lúc cậu cúi đầu nghiêm túc rửa vết thương cho Kiều Vi Nhã, cô vẫn có thể thấy rõ được vết thương trên đầu cậu, tuy ở đằng sau lớp tóc, nhưng ở góc này vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây là điều mà cô nợ cậu, cho nên giờ phải trả lại cậu.
Mỗi người một vết thương, huề nhau rồi.
Trong mắt người đang cúi đầu kia tràn ngập sự thương xót vô tận, tiếc là không ai có thể thấy được điều đó.
Rửa sạch vết thương xong, lúc Sở Lạc Duy ngẩng lên, trong mắt đã không còn vẻ xót xa ban nãy nữa, “Cậu chờ ở đây một lát, tôi mang cái cây này lên trước, sau đó sẽ cõng cậu lên.”
“Tôi có thể...”
“Thích nói nhiều không?” Sở Lạc Duy vẫn đang rất giận, giận vì cậu đã hại cô bị thương.
Giờ cánh tay của Kiều Vi Nhã đang rất đau nên cô cũng chẳng có tâm trạng mà đi đôi co với cậu, cho nên chỉ có thể nhìn cậu cầm cái cây hoa ăn thịt người kia lên trước, “Cậu chậm thôi, cái túi bị rách rồi đấy.”
Sở Lạc Duy không đoái hoài tới cô mà trèo cực nhanh lên thang.
Kiều Vi Nhã nắm lấy cánh tay bị thương của mình, cắn răng chịu đựng cơn đau.
Sở Vi ở bên trên cũng lo lắng, cho nên lúc này đang gọi điện cho Thủy An Lạc, hỏi cô xem phải làm thế nào?
“Tiểu Bất Điểm bị cắn trúng rồi á?” Thủy An Lạc kinh hãi kêu lên.
“Vâng ạ, vừa bị cắn vì cứu cậu Hai.”
“Ai vì cậu ta chứ hả, Sở Vi, anh nói chuyện cho tử tế nhé.” Kiều Vi Nhã đã đau điên lên được rồi nhưng vẫn không quên cãi lại.
Sở Vi: “...”
Tiểu Bất Điểm ơi là Tiểu Bất Điểm, sao em lắm trò thế hả?
“Được rồi, không phải vì cứu cậu Hai, là vì cứu cậu Hai đang cầm hoa ăn thịt người về để cứu anh Hả.” Tiền tố này thêm vào rất chuẩn.
Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, “Đúng thế.”
Sở Lạc Duy ở trên trực thăng nghe thấy câu này, sắc mặt càng khó coi hơn, sau khi đi xuống liền khiêng luôn người lên, quay người đi về phía thang.
“Này...”
Cậu khiêng thế này khiến lục phủ ngũ tạng của cô như bị đè lòi ra, cánh tay không bị thương của cô liền vỗ mạnh lên mu bàn tay của cậu: “Cậu không thể đổi cách khác được hả, chèn chết tôi rồi, kính, kính, kính của tôi rơi rồi.”
Nhưng tiếc là mặc kệ cô có kêu gào như thế nào, chàng trai đang khiêng cô cũng không hề có suy nghĩ sẽ đổi sang tư thế khác mà chỉ từ từ khiêng cô trèo lên.
Không sai, là từ từ, hoàn toàn trái ngược với tốc độ như bay trước đó.
Kiều Vi Nhã thầm chửi mẹ nó, cậu cố tình đúng không.
Sau khi họ lên đến nơi, Sở Vi nhanh chóng thu thang lại, xuất phát trở về.
Sở Lạc Duy khiêng Kiều Vi Nhã vào buồng khách rồi ném luôn cô xuống sofa. Kiều Vi Nhã ai dô một tiếng rồi nằm thẳng cẳng ra. Tên biến thái này đúng là biến thái quá rồi, muốn lấy mạng cô chắc?
“Cậu Hai, dì nói cái dịch của hoa ăn thịt người kia có tính axit. Cậu lấy sodium bicarbonate xử lý qua cho Vi Nhã đi, còn bốn tiếng nữa chúng ta mới về đến nơi cơ.” Sở Vi ở buồng lái lên tiếng nhắc nhở.
Sở Lạc Duy đáp lại một tiếng, không để tâm cô gái nằm sải lải trên sofa kia đang chửi bới mình mà đi lấy hộp thuốc tới, ngồi xuống sofa rồi kéo cô nằm xuống đùi mình, tay còn lại tóm lấy cánh tay cô.
Tuy không tiếp tục bị ăn mòn nữa, hơn nữa vết thương chỉ to khoảng một đốt tay, nhưng nó lại như bào mòn cả trái tim của Sở Lạc Duy, thế này chắc sẽ để lại sẹo rồi.
...