Chương 1161: Lửa [3]


...

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, cái tên kia cũng bị lôi ra rồi, thế giờ...

“Lan Hinh quay lại rồi à?” Thủy An Lạc thấp giọng nói.

“Đáng lẽ lần trước nên giết cô ta đi.” An Phong Dương khẽ mắng một câu, nếu làm thế giờ đỡ xảy ra nhiều chuyện thế này rồi.

Sở Ninh Dực tán thành lời nói của An Phong Dương. Vậy lần này, anh sẽ không tốt bụng mà tha cho cô ta nữa.

“Bảo Phong Tứ ở Rome về trước đã! Có vẻ như gần đây Long gia cũng không có tin tức gì đâu.” Sở Ninh Dực nói.

An Phong Dương gật đầu rồi đi gọi điện thoại.

Mân Hinh gập laptop lại rồi nhìn bọn họ: “Vậy hai người làm thế nào bây giờ? Hay cứ ở đây trước đi, chờ bên đó sửa chữa xong rồi lại về ở.”

“Sửa chữa lại?” Thủy An Lạc hơi bất ngờ: “Hỏng rồi!” Thủy An Lạc nói rồi cuống cuồng đứng dậy chạy về nhà.

Trong nhà là một đống hỗn độn, dưới đất thì ngập nước.

Thủy An Lạc đâu quan tâm nhiều như vậy. Cô xỏ dép của Mân Hinh rồi chạy lên lầu hai, chạy vào phòng căn phòng đã được sửa thành phòng của Tiểu Bảo Bối kia.

Dưới đất ngập nước, mấy món đồ chơi của Tiểu Bảo Bối đang nổi lềnh phềnh. Thủy An Lạc không lo mấy cái đó mà quỳ xuống đất lôi cái rương dưới giường ra. Cái hộp này chỉ là hộp giấy đựng giày bình thường, nên đồ đạc bên trong đều ướt nhẹp.

Thủy An Lạc lo lắng mở hộp ra, mấy đồ vật nhỏ bên trong đều hỏng cả rồi, nhật ký của cô dù là loại chống nước nhưng bây giờ cũng có vài chỗ bị thấm ướt.

Sở Ninh Dực theo lên, thấy cô đang ngồi trong nước thì vội vàng đi tới bế người lên: “Em điên đấy à, không thấy nước lạnh sao?”

Thủy An Lạc hận không thể chết luôn đi mà nhìn Sở Ninh Dực. Cô còn đang tính toán để một ngày đẹp trời nào đó sẽ cho Sở Ninh Dực xem, để anh hối hận chết luôn.

Giờ nhật ký của cô cũng hỏng rồi, làm sao cho Sở Ninh Dực xem được nữa đây.

Sở Ninh Dực nhíu mày rồi cúi đầu nhìn thứ cô đang cầm trong tay.

“Cái gì đấy?” Sở Ninh Dực buông người xuống rồi lấy quyển nhật ký trong tay cô.

“Đừng chạm vào!” Thủy An Lạc lập tức nhảy đến đầu bên kia giường, ôm chặt quyển nhật ký trong lòng.

Nhưng cô càng không cho Sở Ninh Dực chạm vào thì anh lại càng cảm thấy hiếu kỳ.

“Anh tự lấy hay em ngoan ngoãn nộp ra đây?”

“Không được, trong này còn có thỏa thuận ly hôn mà anh đã ký tên đó, nhỡ đâu anh không cho em lấy lại thì làm sao?” Thủy An Lạc nói rồi vội vàng giấu quyển nhật ký ra sau lưng.

“Thỏa thuận ly hôn?” Hai tay của Sở Ninh Dực chống xuống giường, anh nhìn thẳng vào cô gái đứng trước mặt: “Sở phu nhân, não em là não cá vàng à, em quên là chúng ta đã kết hôn lại rồi à?”

“Nhưng nhỡ đâu lại ly hôn thì sao, em muốn giữ lại!” Thủy An Lạc nói rồi dứt khoát nhảy xuống giường chạy ra ngoài, nước dưới chân cô bắn lên tung tóe.

Nhỡ đâu lại ly hôn?

Cái đồ ngốc này đúng là cái gì cũng dám nói ra được.

Thủy An Lạc ôm quyển nhật ký chạy về nhà Mân Hinh. Mân Hinh thấy vậy vội vàng lấy quần áo khô và máy sấy cho cô.

Thủy An Lạc quỳ trên giường cẩn thận sấy quyển nhật ký, nhưng có nhiều chỗ bị nước ngấm vào nát hết cả ra rồi.

Mân Hinh ngồi trên giường nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô.

“Quan trọng lắm sao?”

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Mân Hinh một cái, sau đó gật đầu rồi lại cúi xuống tiếp tục sấy nhật ký.

“Trong một năm mà em với Sở Ninh Dực kết hôn, em chỉ dựa vào việc viết nhật ký để chống đỡ qua ngày thôi đấy. Sau đó bọn em ly hôn, Tiểu Bảo Bối ra đời, kể cả những lúc em hận anh ấy cũng đều viết ra cả.”

Thủy An Lạc vừa nói vừa cẩn thận sấy từng chút một, như thể sợ mạnh tay quá sẽ làm quyển nhật ký bị hỏng mất.

Mân Hinh có biết một chút về chuyện tình cảm của hai người, cô tò mò hỏi: “Hiện tại em còn muốn giữ lại cái này làm gì?”

...