...
Thay đổi?
Sở Ninh Dực nói như vậy khiến Thủy An Lạc bỗng thấy lo lắng một cách khó hiểu.
Cô hơi mím môi lại: “Phải thay đổi thế nào?”
“Kiều Nhã Nguyễn không thể mạnh mẽ như vậy. Phong Tứ cũng không thể thiếu quyết đoán như thế nữa.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Lão Phật Gia không phải...”
“Kiều Nhã Nguyễn đối xử với Phong Tứ như thế nào em cũng thấy rồi đấy, như vậy không phải là quá mạnh mẽ sao?” Sở Ninh Dực cắt lời Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc mím môi, nói: “Đó là vì Phong điên đã quá đáng trước!”
“Vợ ngốc của anh, nếu não không đủ dung lượng thì đừng nghĩ nữa, mệt mỏi thì dựa vào anh mà nghỉ một lát đi.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói rồi đặt một nụ hôn lên trán cô.
Chụp ảnh suốt nửa ngày khiến Thủy An Lạc thật sự rất mệt mỏi, cho nên cô liền tựa vào vai của Sở Ninh Dực, bàn tay cô nắm lấy bàn tay của Tiểu Bảo Bối rồi nhắm mắt lại.
***
Về phía Cốc Hòa thì đúng là anh ta đưa Kiều Nhã Nguyễn về tận nhà thật, thậm chí còn bảo Kiều Nhã Nguyễn đưa anh ta số điện thoại, nói rằng sẽ cho cô một bảo bối nữa.
Kiều Nhã Nguyễn bán tin bán nghi cho Cốc Hòa số di động của mình. Dù sao đây cũng là người quen của Sở Ninh Dực, cô vẫn có thể tin được.
“Sao thế, muốn theo đuổi tôi à?” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi nói.
“Tôi không có suy nghĩ vậy đâu, tôi sợ bị giết lắm!” Cốc Hòa cười to, nói. Sau khi thêm số liên lạc xong mới để Kiều Nhã Nguyễn xuống xe: “Một lát nữa sẽ gửi cho cô, đảm bảo chấn động!”
“Gì chứ, gửi ảnh cưới của hai người đó để ngược đãi con cẩu độc thân này à?”
“Sao có thể như thế được. Cô nói xem hai ta gặp nhau cũng là duyên phận, anh đây sao có thể ngược đãi cô được chứ?” Cốc Hòa vẫn cười nói.
“Cũng chưa chắc, dù sao anh cũng bị hành hạ cả một buổi chiều rồi mà.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi xuống xe, đóng cửa xe lại: “Vậy thì anh trai hờ nửa đường bắt được, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Cốc Hòa phất phất tay rồi khởi động xe lái đi.
Kiều Nhã Nguyễn hít sâu một hơi rồi xoay người trở về nhà. Kkhông ngờ lại có người lao tới tấn công. May mà tốc độ phản ứng của cô rất nhanh cho nên đã kịp lui về sau một bước.
Trước mặt cô là hai người đàn ông vạm vỡ, còn có một người phụ nữ mà cô có quen biết.
“Còn không mau bắt con hồ ly tinh này lại cho tôi.” Phong phu nhân tức giận nói.
Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày, rốt cuộc là mụ đàn bà này muốn phát điên tới khi nào nữa đây?
“Phong phu nhân, đây là cửa nhà tôi, bà đang muốn làm gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn lạnh giọng nói.
“Con khốn quyến rũ con trai của tao nhất định không thể chết yên ổn được.” Phong phu nhân dữ tợn nói.
Đau trứng chết mất ~
Trong lòng Kiều Nhã Nguyễn lập tức chửi rủa ầm ầm, cái mụ đàn bà này có phải bị điên rồi không!
“Tôi nói này Phong phu nhân, bà đừng có coi con trai mình như bảo vật thế nữa được không! Đã thế còn bắt cả người khác coi con trai bà như bảo vật nữa à! Giờ tôi nói cho bà biết, con trai của bà đếch phải món của tôi, có đặt trên bàn thì tôi cũng đếch thèm động đũa tới đâu!”
“Bây giờ mày nói thì hay lắm, có bản lĩnh thì đừng có mà dụ dỗ con trai tao nữa!” Phong phu nhân nói rồi lại quay đầu nhìn về phía hai gã đàn ông kia: “Lo lắng cái gì? Ra tay đi!”
Kiều Nhã Nguyễn hơi nheo mắt lại, âm thầm tính toán phần thắng của mình.
Tiếng bánh xe phanh gấp trên mặt đường nhựa vang lên chói tai, khiến người ta có chút kích thích.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại thì thấy Phong Phong đang nhanh chóng xuống xe.
Anh ta tới đúng lúc ghê đấy.
“Sao tôi không biết trị an của thành phố A này kém như vậy từ lúc nào nhỉ? Hay là Phong phu nhân hoàn toàn không để thành phố A này vào mắt, cho nên mới quang minh chính đại bắt trói người như vậy?”
Phong Phong còn chưa đến gần thì một thanh âm lạnh lẽo khác đã vang lên.
Kiều Nhã Nguyễn lập tức quay đầu lại nhìn người vừa đỗ xe ngay bên cạnh cô đang thong thả đi xuống.
Sư Hạ Dương?
Khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn giật giật, có cần thiết phải trùng hợp như vậy không hả!
...