Chương 1874: Sở tổng gặp phải nữ lưu manh [8]


...

Thủy An Lạc bất đắc dĩ đứng dậy, trước hết phải đi xem tổ tông nhà cô bị làm sao đã.

Thế nhưng khi Thủy An Lạc vừa mới bước chân đến cửa thì lập tức gầm lên một câu: “Sở Lạc Nhất!!!” Thủy An Lạc gầm xong liền bước vội vào phòng tắm, đập vào mắt cô là căn phòng toàn nước, còn có quần áo đang ướt sũng của cô, rõ ràng cô mới chỉ rời đi cho một chốc thôi mà.

Một tay Thủy An Lạc túm lấy con gái còn một tay khóa chặt vòi nước, nước đã đầy tràn hết cả ra, thế nhưng Bánh Bao Đậu không chỉ mở một cái vòi mà là có cái vòi nào bé cũng mở ra sạch.

Thủy An Lạc kẹp Bánh Bao Đậu dưới nách rồi bắt đầu lội nước đi khóa vòi, sau đó mới xách con gái ra ngoài.

“Sở Lạc Nhất! Con đứng ngay ngắn cho mẹ! Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần là không được nghịch nước rồi hả!” Thủy An Lạc nhức đầu nhìn sàn nhà toàn nước là nước. Cô thật muốn mở cửa sổ ra rồi quăng con gái mình xuống dưới luôn cho rồi.

Bánh Bao Đậu bị dáng vẻ của mẹ dọa sợ, hai cái tay nhỏ nhéo nhéo, vất vả lắm mới đứng vững nổi.

Sở Ninh Dực mất chút công sức mới có thể ra khỏi phòng ngủ, trông thấy quần áo ướt sũng của Bánh Bao Đậu liền nhíu mày nói: “Em để con bé thay quần áo trước đã, không cảm lạnh bây giờ.”

Bánh Bao Đậu làm bộ đáng thương nhìn mẹ mình, hai cái chân nhỏ vẫn còn đang run rẩy.

Thủy An Lạc vừa thấy tức vừa thấy không nỡ, chính cô đây cũng đang ướt sũng cơ mà, may mà nước cũng không lạnh.

“Mẹ...” Bánh Bao Đậu dè dặt nói.

Thủy An Lạc hít vào một hơi thật sâu rồi khom lưng bế con gái của mình lên, sau đó xoay người đi lên lầu.

Bánh Bao Rau tuột xuống khỏi sofa. nhóc đã bảo là không được nghịch rồi mà em gái cứ không chịu nghe.

Bánh Bao Rau đi vào phòng tắm rồi cầm máy hút nước đi ra.

“Đưa cho ba, không một lát nữa con lại ướt quần áo bây giờ.” Sở Ninh Dực đẩy xe lăn qua rồi nhận lấy máy hút nước, sau đó mở công tác.

Bánh Bao Rau lo lắng nhìn máy hút nước, phải nhanh nhanh một chút, nếu không lát nữa mẹ xuống mà vẫn thấy thì lại tức giận mất.

Nói cho cùng thì Bánh Bao Rau vẫn rất xót xa cho cái mông của em gái, nếu không thì chắc chắn mẹ sẽ cho cái mông ấy nở hoa.

Thủy An Lạc thay cho Bánh Bao Đậu một cái quần yếm rồi tóm tay bé kéo xuống lầu.

“Em đi chậm một chút, đừng để con bé bị thương.” Sở Ninh Dực nhìn động tác có độ khó cao của vợ mình, khóe miệng khẽ giật một cái.

Thủy An Lạc xách Bánh Bao Đậu vào phòng tắm, lấy ủng đi trời mưa để bé xỏ vào, sau đó đóng máy hút nước lại rồi đi tìm cái chậu nhỏ của Bánh Bao Đậu.

“Con tự gây ra thì con tự đi mà dọn!” Máy hút nước đã hút được hơn phân nửa rồi, thế nhưng số nước còn lại đối với Bánh Bao Đậu mà nói thì cũng là một công trình lớn.

“Mẹ...” Bánh Bao Đậu tỏ ra đáng thương gọi một tiếng, bé không muốn phải dọn đâu.

“Chẳng phải con thích nghịch nước sao? Mẹ cho con nghịch đấy, nghịch đi!!!” Rõ ràng Thủy An Lạc đã giận thật rồi. Đây không phải là lần thứ nhất mà cũng chẳng phải là lần thứ hai, nói đúng hơn thì chỉ cần không có người trông chừng thì con bé nhất định sẽ cho ngập cả nhà.

“Ba...” Bánh Bao Đậu cầu cứu ba mình.

“Được rồi, con bé còn nhỏ như vậy nhỡ lát nữa bị lạnh thì sao.” Sở Ninh Dực duỗi tay nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của con gái.

Thủy An Lạc không lên tiếng, mắt vẫn nhìn Bánh Bao Đậu.

Bánh Bao Đậu bĩu môi, cuối cùng vẫn rầu rĩ không vui mà cầm chậu nhỏ của mình đi múc nước.

Đôi mắt của Bánh Bao Rau xoay xoay, cuối cùng nhóc cũng tự xỏ ủng đi mưa của mình chạy vào.

Sở Ninh Dực ở cửa phòng tắm nhìn hai đứa đang chổng mông múc nước, Thủy An Lạc vẫn đứng ở cửa nhìn vào.

“Con bé còn nhỏ mà.”

“Anh đừng có lên tiếng!” Thủy An Lạc quay đầu lại rồi quăng cho Sở Ninh Dực một ánh mắt hung tợn. Mấy lần trước đều do Sở Ninh Dực bao che cho nên mới khiến Bánh Bao Đậu mới cảm thấy con bé có làm vậy cũng chẳng sao cả đấy.

Sở Ninh Dực im lặng, trên phương diện con cái thì bất cứ lúc nào Thủy An Lạc cũng có thể hóa thân thành cọp mẹ, anh vẫn nên giữ im lặng thì hơn.

Tuy bản thân anh xót con nhưng không có nghĩa là cách làm của Thủy An Lạc là sai.

...