...
Trước doanh trại ở thành phố B.
Sở Lạc Nhất mặc một bộ đồ huấn luyện, được Sở Húc Ninh dẫn tới đội phụ trách công tác y tế, bởi vì bên đó có binh lính nữ, việc ăn ở cũng thuận tiện hơn.
Cố Tỉ Thành đã xuất phát trước khi Sở Lạc Nhất tới thành phố B. Anh dẫn đầu đội quân tiên phong, cũng là đội ngũ đánh trận đầu. Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến anh có đợt huấn luyện đặc biệt trước khi diễn tập quân sự.
“Anh Húc Ninh.” Sở Lạc Nhất nhảy tưng tưng theo sau Sở Húc Ninh, cười tít mắt.
“Hửm?” Sở Húc Ninh quay đầu lại nhìn Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất đeo một chiếc balo nhỏ, nhảy phắt tới trước mặt anh, “Tối qua ai uống say thế ạ?”
Sở Húc Ninh ho nhẹ một cái, anh đưa tay cốc vào đầu cô, “Bé con nhà ai mà nghĩ nhiều thứ linh tinh vậy hả.”
Sở Lạc Nhất kêu lên. Nhìn Sở Húc Ninh đi nhanh hơn, cô vội vàng theo sau, “Vợ anh cũng vẫn là bé con đấy.”
Sở Húc Ninh vỗ thêm một cái vào đầu cô rồi mới nói, “Em coi em kìa, con gái con đứa. Cố Tỉ Thành không quản lý em à?”
“Không quản đâu, anh ấy thấy em rất đáng yêu đấy.” Sở Lạc Nhất tinh nghịch đáp trả.
Sở Húc Ninh: “...”
Quả đúng là nồi nào úp vung đấy, nhìn cô gái này đi, rõ ràng đã được người nào đó cưng chiều lắm mới vậy.
Sở Lạc Nhất được Sở Húc Ninh dẫn tới đội y tế. Mấy người trong đội đang thu đọn đồ đạc. Nghe nói người dẫn dắt đội này là một vị chủ nhiệm khoa, Sở Húc Ninh đang nói chuyện với ông.
Sở Lạc Nhất chắp tay sau lưng nhìn quanh một vòng. Ở đó có một chiếc xe, có lẽ là phương tiện giao thông đưa đội phụ trách y tế tới nơi diễn tập quân sự, bởi vì mọi người đang chuyển đồ lên đó.
“Sao cô lại ở đây?” Châu Thiên Thiên vừa bước ra khỏi bệnh viện đã thấy Sở Lạc Nhất đứng trước cửa quan sát, cho nên sắc mặt cô ta rất khó coi.
Sở Lạc Nhất quay đầu lại, vừa khéo nhìn ngay thấy vẻ mặt như dì ghẻ gặp con chồng của Châu Thiên Thiên. Sở Lạc Nhất nghĩ, cô còn tưởng mụ đàn bà này sẽ giả bộ với mình một tí, không ngờ chỉ cần không có Cố Tỉ Thành cô ta đã nhanh chóng lộ nguyên hình.
Sở Lạc Nhất không định để tâm tới cô ta cho nên chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi quay đi tiếp tục đánh giá xung quanh. Dù sao nhìn hạng người như Châu Thiên Thiên thật sự dễ gây tổn thương cho mắt cô lắm.
“Tôi đang nói chuyện với cô đấy? Sao cô không có một tí lịch sự nào vậy hả?” Châu Thiên Thiên bị ngó lơ nên càng không vui. Cô ta đi thẳng tới trước mặt Sở Lạc Nhất và nhìn cô như nhìn một con nhóc.
Sở Lạc Nhất liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, điềm nhiên nói, “Gọi tôi hả, tôi không gọi cô mà.” Sở Lạc Nhất nói rồi tiếp tục nhìn đi hướng khác.
Châu Thiên Thiên bị chọc giận, cô ta nhìn Sở Lạc Nhất bằng ánh mắt hung ác, thật sự hận Sở Lạc Nhất đến thấu xương.
“Tại sao cô lại ở đây? Đây không phải chỗ cô nên đến.” Châu Thiên Thiên tức giận nói.
Cuối cùng, Sở Lạc Nhất cũng quay đầu lại nhìn cô ta. Cô đánh giá con chim công kiêu ngạo kia từ trên xuống dưới, “Đây là nhà cô à? Tôi muốn đến phải được cô cho phép chắc?”
“Cô... dạng nhóc con như cô đúng là không biết trời cao đất dày.” Châu Thiên Thiên tức giận nói, sau đó quay đầu đi về phía chủ nhiệm, “Chủ nhiệm, chỗ chúng ta là khu vực niêm phong cơ mà? Sao lại có người không phận sự tới đây?”
Sở Húc Ninh nhíu mày. Sở Lạc Nhất nhìn anh, nhún vai tỏ ý không phải do cô gây sự.
“Sao thế, tôi cũng là người không phận sự à?” Sở Húc Ninh trầm giọng hỏi.
Châu Thiên Thiên khựng lại. Cô ta nhìn thấy Sở Húc Ninh, sắc mặt bỗng tím tái như gan heo, nghiến răng nghiến lợi trả lời, “Lữ đoàn trưởng biết rõ tôi không có ý đó mà.”
...