...
Phong Phong liếc mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn một cái liền biết ngay cô đang nghĩ gì, thấy vậy anh liền nắm lấy tay cô.
“Em sợ gì chứ! Anh không gật đầu đồng ý chuyện đó thì họ cũng đâu thể nói được gì!” Phong Phong trầm giọng nói.
Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt liếc anh một cái, rồi vẫn nghĩ chuyện của mình.
Lúc hai người họ đến An gia thì cùng lắm mới chỉ mười một rưỡi.
Phong Phong dừng xe, sau đó đi vào cùng với Kiều Nhã Nguyễn, vừa mới tới cửa mẹ An đã ra nghênh đón.
“Mẹ nghe tiếng đỗ xe thôi là biết hai đứa đến rồi, mau vào đi!” Mẹ An vui vẻ nói.
Cả Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong đều thấy rõ sự vui sướng của bà, mà chính sự vui sướng này lại khiến cảm giác chán ghét Hạ Lăng của hai người họ tăng lên.
Quả nhiên, người đang ngồi trong phòng khách không phải ai khác mà chính là Hạ Lăng. Cô ta cười nói khéo léo, đang trò chuyện với ba An, trông đúng là ngoan ngoãn hiền thục.
“Hôm nay lúc gặp con bé ở cửa, mẹ thật sự tưởng rằng Kỳ Nhu nhà mình đã về rồi ấy.” Mẹ An kích động nói.
Hạ Lăng đứng dậy, mỉm cười nói: “Phong Ảnh đế, cô Kiều, lại gặp nhau rồi.”
Kiều Nhã Nguyễn vẫn tỏ ra rất thản nhiên, lẳng lặng nhìn cô ta làm trò.
Bởi vì đây là nhà họ An, cho nên bọn họ cũng chẳng thể làm gì khiến ba mẹ An không vui, vậy nên cũng chỉ chào hỏi qua loa.
“Phong Phong! Con xem, có phải cô bé này giống Kỳ Nhu như đúc không!” Mẹ An kích động nói.
Phong Phong với Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống sofa ở phía đối diện. Phong Phong nhận lấy nước do người giúp việc đưa tới: “Đúng là giống thật, nhưng cô ta không phải là Kỳ Nhu!”
“Đúng vậy, Kỳ Nhu của chúng ta đi cũng sắp được mười năm rồi!” Mẹ An nói, giọng xen lẫn chút thương cảm, đau buồn.
“Cô à, nếu không phải được nhìn thấy ảnh chụp thì cháu cũng không hề biết thì ra trên đời này lại có người giống mình đến vậy đâu! Cháu cảm thấy hôm nay cháu có thể gặp được cô có lẽ là vì cô An ở trên trời linh thiêng đấy ạ!” Hạ Lăng dịu dàng nói.
“Đúng thế, có lẽ Kỳ Nhu biết cô nhớ con bé cho nên mới để cháu đến bên cạnh cô thế này!” Mẹ An duỗi tay ra nắm lấy tay của Hạ Lăng, trong mắt ngập tràn sự vui sướng.
Từ đầu đến cuối Kiều Nhã Nguyễn không hề nói gì, cô chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Lăng.
Nhìn xem cô ta muốn làm trò thế nào nữa.
“Ban nãy thấy ảnh chụp của cô An cháu mới biết hóa ra trước đây Phong Ảnh đến và cô An tình cảm với nhau đến vậy, nhìn ảnh thôi mà cháu cũng đã thấy ngưỡng mộ rồi!” Hạ Lăng vừa nói vừa nhìn về phía Phong Phong bằng ánh mắt ngưỡng mộ và... say đắm.
“Đúng vậy, trước đây lúc Kỳ Nhu còn sống, con bé với Phong Phong là...” Mẹ An còn chưa nói xong thì đã bị ba An kéo một cái.
Ba An nhìn về phía Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn rồi đổi chủ đề: “Sao hôm nay hai đứa không mang bé con qua đây? Ba trông thấy con bé trên tin tức rồi, đúng là đáng yêu thật.”
Ba An nói dứt lời thì mẹ An bỗng hoàn hồn lại, suýt nữa bà đã quên mất rằng hiện tại Phong Phong với Kiều Nhã Nguyễn mới là một đôi. Kiều Nhã Nguyễn lại là con gái nuôi của bà, sao bà lại có thể thuận theo lời của Hạ Lăng mà nói như vậy cơ chứ?
Hạ Lăng thấy bọn họ dời trọng tâm câu chuyện đi, sắc mặt khẽ biến, thế nhưng cô ta khôi phục lại vẻ mặt bình thường rất nhanh.
“Hôm qua con có vài chuyện phải ra ngoài cho nên gửi con bé ở chỗ của anh! Chị dâu đang ở nhà trông nom rồi ạ!” Rốt cuộc Kiều Nhã Nguyễn cũng lên tiếng.
“Mấy đứa ở gần nhau, Mân Hinh trông tụi nhỏ cũng tốt. Miên Miên đi học rồi thì Mân Hinh cũng bớt cô đơn!” Mẹ An nói.
“Con gái của Phong Ảnh đế chắc chắn là rất đáng yêu rồi, không bằng cứ đưa tới đây để cô chú gặp đi!” Hạ Lăng đột nhiên lên tiếng.
Chỉ có điều lời này của cô ta còn có chút cảm giác đâm chọt.
Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong đồng thời nhìn về phía cô ta. Có vẻ như Hạ Lăng cũng ý thức được việc mình vừa nói lời không nên nói, thế nhưng cô ta vẫn trơ mặt ra đó, sắc mặt cũng không đổi luôn.
...