Chương 1131: Tiên hạ thủ vi cường [3]


...

“Vậy để em cắt bớt đi, chỉ bảo em là ác long là được rồi! Đến khi có người hỏi thì lấy mấy cái kia ra chứng minh!” Thủy An Lạc nói rồi đem xóa hết mấy cái ảnh đi, chỉ để lại ảnh cái đuôi của rồng tím với đoạn video vừa rồi.

Sở Ninh Dực về đến nhà thì không thấy bóng dáng vợ và con trai mình đâu, hỏi ra mới biết là sang nhà hàng xóm chơi. Anh đang định qua đó tìm người thì đột nhiên di động vang lên âm báo tin nhắn.

Sở Ninh Dực khẽ nhíu mày rồi mở di động ra, là Thủy An Lạc nhắn tin bảo anh mau xem tin tức, cái giọng điệu kia có vẻ đang vui sướng lắm.

Sở Ninh Dực nhướng mày rồi vừa mở tin ra xem vừa bước ra ngoài.

Tài khoản weibo đó có tên: Bé rồng tím tròn mũm mĩm lăn không nổi.

Cái tên này, sao lại có thể mang phong cách ngốc nghếch đến quen thuộc như thế cơ chứ?

Nhưng khi anh vừa mở tin ra thì lập tức thay đổi sắc mặt, rồi nhanh chóng chạy qua nhà sát vách.

Cánh cửa nhà mở ra, An Phong Dương đang một tay cầm di động, một tay chống nạnh nhìn hai cô gái đang ngồi nghiêm chỉnh im thin thít trên ghế.

“Có phải não bị tật rồi không hả, não có vấn đề hay thế nào, đầu óc bung biêng à!” An Phong Dương tức đến trợn cả mắt: “Nó đã đần rồi mà em cũng định ngốc theo nó luôn hả, mấy cái tin thế này mà cũng đăng được sao?”

Sở Ninh Dực nghe An Phong Dương đang gào thét thì biết cái từ đần kia là đang chỉ vợ mình!

“Em không đần mà, thay vì chờ người tới cho nổ em, khiến em không biết nên làm thế nào thì tại sao em không tiên hạ thủ vi cường* chứ? Đằng nào cũng bị tung ra thôi, tự em tung còn kiếm được tiền nữa!” Câu cuối cùng của Thủy An Lạc đã thấp đến mức muốn chui vào bụi cỏ luôn rồi.

*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước chiếm được lợi thế.

“Em...!!!” An Phong Dương bị cô chọc cho tức muốn hộc máu tới nơi.

“Tung thì cứ tung đi, nếu không chúng ta cũng chẳng biết bọn họ sẽ ra tay vào lúc nào. So với việc phải lo lắng phòng bị thì chẳng thà chúng ta cứ tung ra trước còn hơn.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, hai con mắt phát sáng nhìn ông chồng mình.

Nhưng Sở Ninh Dực lập tức quăng cho cô một cái lườm lạnh băng sắc lẻm, khiến Thủy An Lạc lại cúi rụp xuống.

An Phong Dương bị hai con người ngu ngốc này làm cho cáu điên nên tạm thời không muốn nói gì với hai người họ nữa, thế nên anh nhìn thẳng vào Sở Ninh Dực: “Làm sao bây giờ, chắc chắn ngày mai sẽ bị cho lên báo!”

“Dễ xử lý mà, em là ác long, uy hiếp đến anh Sở! Người anh Sở yêu thực sự chính là anh, mà cả thành phố A này đều chèo thuyền Thái tử và Vương gia mà, anh sợ cái gì?” Thủy An Lạc rụt cổ lại cố đem những lời muốn nói nói cho hết.

“Anh cảm ơn em quá ha!” An Phong Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đưa hai người vào diện đối tượng được toàn dân đồng tình là biện pháp tốt nhất. Anh đừng không biết tốt xấu như vậy có được không hả?"" Thủy An Lạc hừ một tiếng.

“Ui chao, tổ tổng ơi, nói vậy là anh còn phải cảm ơn em thật tử tế nữa hả?” An Phong Dương nói rồi dứt khoát giơ tay lên: “Biến, biến, biến! Mau mang cái đồ đần độn này nhà cậu biến đi! Tiểu gia tôi đau đầu, giờ cần phải suy nghĩ cho kỹ!” Cái này hoàn toàn khác với kế hoạch của bọn họ định ra. Phong Phong vẫn chưa về, chuyện Long gia ở Rome vẫn chưa điều tra rõ ràng.

“Em lại cảm thấy cách làm này của Lạc Lạc rất không tồi, từ người bị động trở thành kẻ nằm quyền, đỡ cho lúc đó phải luống cuống! Hơn nữa anh với Sở Đại bị đẩy ra bên ngoài thì lại càng thêm tiện hành động. Em cảm thấy cách này hay lắm!” Mân Hinh phân tích nói.

“Vấn đề không phải là cách này không tồi hay có tồi, mà là con bé có biết rằng cái tin này vừa được tung ra nó sẽ bị bao nhiêu người chỉ thẳng mặt mà chửi không?”

“Lẽ nào bây giờ em không tung ra thì sau này để đám người kia tung ra thì em sẽ không bị chửi sao? Vấn đề chỉ là sớm hay muộn thôi, hơn nữa đều là bị chửi cả thì tội gì em không nhân việc này kiếm chút tiền chứ! Bị chửi cũng đâu mất miếng thịt nào, em cũng chẳng phải ác long thật, thích chửi thì cứ chửi đi!” Thủy An Lạc hùng hồn phản bác lại.

Sở Ninh Dực: “...”

An Phong Dương: “...”

Mân Hinh: Nói hay lắm!

...