...
Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn con trai, lễ Song Thập Nhất quả thực chẳng liên quan gì tới cô.
Nhưng không biết có nên coi chuyện này là chuyện tốt không nữa.
Mà khi diễn tập quân sự càng lúc càng đến gần, một nữ quân nhân bước xuống từ máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế thành phố J.
Nữ quân nhân mang quân hàm Thiếu tá, mặc quần trang thẳng thớm, tóc cắt ngắn ngang tai, dung mạo xinh đẹp.
“Ôi chao, Thiếu tá An, vất vả rồi vất vả rồi, đi đường vất vả rồi.” Người đến đón cô là một vị tham mưu trưởng của quân khu thành phố J, chắc khoảng hơn bốn mươi tuổi.
An Hinh Duyệt bắt tay với ông, khẽ gật đầu.
“Thiếu tá An, đi thối, đã chuẩn bị hết cho cô rồi.” Tham mưu trưởng nói, dẫn An Hinh Duyệt đi ra ngoài.
An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, cô đã về rồi đây.
Rời khỏi nơi này ba năm, cuối cùng cũng trở về rồi.
Sau khi lên xe, An Hinh Duyệt cởi mũ, nhìn tham mưu trưởng, “Tôi muốn xem tư liệu về lần diễn tập quân sự này trước, và cả tình hình luyện tập hiện tại của Lữ đoàn trưởng Cố.”
“Cô đó, vừa mới về thôi mà, chúng ta nghỉ ngơi đã.” Tham mưu trưởng cười cười nói, “Công việc không vội đến vậy.”
“Không sao, tôi cũng không có việc gì làm.” An Hinh Duyệt nói, nhận lấy tập văn kiện mà tham mưu trưởng đưa cho.
“Lần này đội quân xuất phát của đội Xanh là đội đột kích Báo Tuyết của quân khu A, đội trưởng đội đột kích này là Sở Lạc Ninh. Có lẽ cô không biết, Sở Lạc Ninh này từng tham gia nhiều cuộc thi quốc tế, giành được không ít vinh quang về cho tổ quốc, hơn nữa tuổi tác không lớn, nhưng tham gia khá nhiều nhiệm vụ, từng một mình quật cả một lữ đoàn của quân địch, không thể xem thường, chủ yếu là thằng nhóc này rất dẻo miệng, người ta gọi là khẩu Phật tâm xà, dạng giống như Cổ Tử Thành ấy.”
An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn người trong tư liệu, bàn tay nắm lấy tập tư liệu không khỏi siết chặt vài phần.
Sở Lạc Ninh.
Người này, làm sao mà cô không biết được cơ chứ.
[”Anh đã nói rồi, em chỉ thích hợp ngoan ngoãn ở trong nhà, ngồi trong phòng làm việc của em, tiến hành nghiên cứu của em, làm một giáo viên hướng dẫn tâm lý học thôi.”
“Nhưng cơ hội lần này rất hiếm có, bên trường học đã quyết định cho em đi rồi, tại sao em lại không đi? Lẽ nào em không thể làm lính đặc chủng hay sao?”
“Em không thể.”
An Hinh Duyệt đột nhiên siết chặt tay lại, không khỏi nhắm mắt vào.
Cô muốn cho người lúc trước nói rằng cô không thể nhìn cho rõ xem cô có thể làm được hay không.
“Tôi biết.” An Hinh Duyệt cất văn kiện đi, kẹp tấm ảnh của anh vào phía dưới văn kiện.
Cô đã quay về rồi, hoàn thành tất cả phần thi ở trường học Thợ Săn, cũng hoàn thành tất cả công việc nghiên cứu. Bao nhiêu năm cô nhẫn nhịn như vậy là để cho anh biết được rằng, cô có thể làm được.
Lễ Song Thập Nhất đến sớm hơn dự tính.
Trong thời gian toàn dân điên cuồng mua sắm, Sở Lạc Nhất cũng mua cho con trai vài món đồ chơi. Tiểu Quỷ Quỷ liếc một cái, tỏ ý chán ghét, ông ngoại nhóc toàn mua phiên bản giới hạn cho nhóc thôi.
Sở Lạc Nhất: “...”
Con trai à, suy nghĩ của con không đúng đâu nhé, tuy rằng mẹ mua cho con toàn đồ rẻ tiền, nhưng ít nhất cũng xuất phát từ tấm lòng của mẹ mà.
Tiểu Quỷ Quỷ lắc lư bỏ đi, hừ, không cần để ý tới mẹ nữa.
Kiểu Vị Nhã cười đến mức lăn lộn trên sofa. Thằng nhóc này có cá tính lắm, cô thích.
Sở Lạc Nhất liếc xéo nhìn Kiều Vị Nhã. Kiều Vi Nhã quả quyết ngậm miệng, cô không cười nữa là được chứ gì.
“Trưa nay chị định ăn gì.”
“Nhà ăn.” Với hai người hôm nay đã làm tổn thương cô, cô quyết định không nấu cơm nữa.
Kiều Vị Nhã xì một tiếng, “Nghe nói huấn luyện trên núi của họ kết thúc rồi, vừa hay tối nay có thể đi hái quả, cũng đến lúc ông đây lên đường hồi phủ rồi.”
...