Chương 3350: Chuyến đi sinh nhật đến núi châu [8]


...

Sở Lạc Duy lạnh mắt nhìn cô một cái rồi hừ lạnh, nếu không phải do chuyện này phá rối thì bây giờ cậu đã được ăn thịt rồi!

Sao có chuyện chỉ ở đây ăn thịt dê thôi chứ?

Thế nhưng quả thật cậu không thể không lo việc này. Nếu không nhỡ ba của cậu biết thì chẳng phải sẽ cầm gậy gõ cậu chết luôn sao.

Không lâu sau, Kiều Vi Nhã sung sướng ăn bát mì sinh nhật của mình.

“Thôn làng này dựa lưng vào núi, đồng nghĩa với việc không thể nào trèo qua núi, cho nên nếu bọn họ không phải người trong thôn thì chắc chắn vẫn trốn trong thôn này.” Kiều Vi Nhã vừa ăn vừa nói.

Sở Lạc Duy đáp một tiếng, ý bảo cô mau ăn nhanh nhanh đi.

“Cậu không bị phát hiện chứ?!”

“Không đâu, tôi ở trong nhà chứ không đi ra ngoài.” Kiều Vi Nhã cúi đầu ăn: “Một lát nữa cậu lại phải đi sao?”

“Ừ, tôi đi nói qua tình huống với bên kia một chút.” Sở Lạc Duy đang nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Lúc Kiều Vi Nhã đang muốn nói gì đó, Sở Lạc Duy lại đưa tay lên, ra hiệu cho cô im lặng.

Bên ngoài vang lên một giọng nam cao vút: “A Y Cổ Lệ, có ai tới nhà họ Tát à?”

“Ừ, cháu gái họ Tát về rồi, ông đi đâu thế?”

“À, đi lên núi tìm chút nấm, vừa rồi tôi còn thắc mắc sao nhà họ Tát lại sáng đèn.” Người đàn ông kia nói, đi ngày một xa hơn.

Kiều Vi Nhã bưng bát mì đi ra ngoài. Cô đứng ngoài cửa nhìn bóng lưng xa dần rồi hỏi: “Thím ơi, đó là ai vậy, sao cháu chưa gặp bao giờ?”

“Đa Cát, là thân thích nhà chú Vượng Châu đấy. Bọn họ mới dọn tới mấy năm nay thôi. Mấy năm nay cháu tới không khéo nên có khả năng chưa gặp bao giờ. Cháu gái đã ăn cơm chưa?”

“Đang ăn đây ạ.” Kiều Vi Nhã nói xong liền xoay người về, sau đó ngồi xuống cạnh bàn: “Người vừa dọn tới mấy năm trước, có lẽ là ông ta, tên là Đa Cát, thân thích của chú Vượng Châu. Tôi biết chú Vượng Châu có hai đứa con trai, nhưng mà mấy năm không gặp rồi, chắc là lúc chiều ông ta đi vào chung với hai người con trai đó.”

Sở Lạc Duy gật đầu, thử nghĩ xem những món đồ mà bọn họ mang tới hôm nay sau đó thì thầm bên tai Kiều Vi Nhã câu gì đó.

Kiều Vi Nhã chớp mắt: “Không phải tối nay chứ? Lạnh lắm đó, ngày mai không được sao?”

Sở Lạc Duy lạnh lùng nhìn cô. Cô nghĩ cậu muốn tối hôm nay sao? Ai mà chẳng muốn ôm vợ mình ngủ hơn là làm mấy cái đó?

“Người như thế để tránh cho đêm dài lắm mộng nên chắc hẳn nửa đêm sẽ đi. Cậu sang thím nhà bên, đi tặng chút đặc sản cho mỗi nhà rồi thử thăm dò tình hình nhà của chú Vượng Châu kia, tôi đến trạm gác một chuyến.”

“Được rồi.” Kiều Vi Nhã bĩu môi: “Sao tôi lại xui thế chứ, hôm nay là sinh nhật mà cũng không được yên thân.”

“Để cho cậu làm anh hùng còn gì.” Sở Lạc Duy gắp một miếng thịt dê bỏ vào miệng của cô: “Có nhiều kỷ niệm ý nghĩa.”

“Tôi thèm vào!” Kiều Vi Nhã quẳng cho Sở Lạc Duy một cái liếc mắt, nhưng nghĩ đến mức độ ảnh hưởng của chuyện này thì đúng là cô không thể làm ngơ được.

Nếu không mẹ của cô sẽ từ luôn đứa con gái này mất.

Haizz, làm con gái của một nữ quân nhân đâu có dễ dàng gì, không giác ngộ được thì là lỗi của cô rồi!

Hai người cơm nước xong xuôi, Kiều Vi Nhã lại quấn thành một cục bông lần nữa. Sở Lạc Duy vỗ vỗ vai của cô: “Tôi về rồi sẽ đi cùng cậu, cậu cứ qua mỗi nhà năm phút thôi là được.”

Kiều Vi Nhã ỉu xìu gật đầu, cô nhìn đồng hồ thấy bây giờ là tám giờ rồi: “Trước mười hai giờ cậu có thể tặng quà sinh nhật cho tôi không?”

Sở Lạc Duy nghe vậy liền nhướng mày, ôm lấy cục bông tròn tròn nào đó vào lòng: “Cậu muốn đến thế cơ à?”

...