...
Thủy An Lạc chớp chớp đôi mắt to của mình nhìn Sở Ninh Dực, như thể cô đang nói: Anh thử vác em lần nữa xem!
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn ánh mắt của cô rồi dứt khoát khom lưng cúi xuống. Ngay lúc Thủy An Lạc cho là anh sẽ bế cô theo kiểu công chúa thì Sở Ninh Dực nhẹ nhàng đem người vác lên vai.
“Này...” Đầu của Thủy An Lạc bị chúi xuống dưới, cái cảm giác đó thực sự không hề dễ chịu một chút nào!
Sở Ninh Dực tét một cái lên cái mông của cô rồi thản nhiên nói: “Xả nước!”
“Hết mất!” Thủy An Lạc phản bác.
Thủy An Lạc vừa nói xong thì lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Hình như cô vừa mới nói sai một câu rồi.
Sở Ninh Dực thỏa mãn nói: “Vẫn biết đầu mình chỉ toàn nước, xả hết ra thì trống rỗng sao?”
Thủy An Lạc: “...”
Một lần lỡ mồm ngàn năm ăn cám, sao miệng của cô lại nhanh như vậy chứ hả?
Thủy An Lạc chôn đầu trên lưng của Sở Ninh Dực được trăm ngàn ánh mắt nhìn vào mà bị khiêng xuống dưới. Quan trọng là cô còn mang chân trần bị quấn mấy vòng vải xô rồi khiêng đi. Thủy An Lạc cảm thấy tốt nhất cô đừng tới công ty của Sở Ninh Dực nữa, thật là quá mất mặt!
Lên xe rồi, hai chân của Thủy An Lạc dứt khoát gác lên đùi Sở Ninh Dực.
Chú Sở lên lầu cầm giầy của Thủy An Lạc xuống dưới rồi bỏ vào băng ghế sau, cuối cùng mới khởi động xe chạy đi.
“Thiếu gia, về nhà hay là đến bệnh viện?” Chú Sở hỏi.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn một đôi móng dê trên đùi rồi nhàn nhạt nói một câu: “Cục Dân chính.”
Cục... Cục Dân chính?
Thủy An Lạc còn đang thương xót hai cái chân của mình nhưng vừa nghe Sở Ninh Dực nói vậy thì lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Cục Dân chính là chỗ để kết hôn đó! Dù sao thì bây giờ bọn họ cũng đâu có hôn để mà ly.
“Anh Sở, anh Sở...” Thủy An Lạc kích động nắm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực.
“Còn đang nghĩ tổ chức một hôn lễ cho em, ai ngờ em lại gấp gáp như vậy...”
“Em sốt ruột, em sốt ruột, không cần hôn lễ, có cái kia là được, thế là em yên tâm rồi!” Thủy An Lạc vội vội vàng vàng nói.
Sở Ninh Dực nhìn cô từ trên xuống dưới: “Vội vàng muốn gả cho anh đến vậy sao?”
“Đúng đó! Anh Sở nhà em là thiên hạ độc nhất vô nhị, bỏ qua thì quá uổng phí quá!” Thủy An Lạc tiếp tục nịnh nọt nói.
Sở Ninh Dực hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Lấy giấy đăng ký kết hôn thì dễ thôi, nhưng mà mà bị bế đi vào đăng ký kết hôn thế này thì không nhiều lắm.
Thủy An Lạc lại chính là một trong số không nhiều lắm đó.
Sở Ninh Dực căn cứ vào ưu thế tàn tật của Thủy An Lạc mà không cần xếp hàng cứ trực tiếp đi qua.
Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật. Cô cảm thấy đây mới là mục đích của Sở tổng. Dù sao anh cũng chán ghét chuyện xếp hàng như vậy cơ mà.
Việc lấy giấy chứng nhận kết hôn cũng đơn giản y như lần đầu tiên bọn họ làm, ký tên, chụp tấm hình, tuyên thệ một câu thế là xong rồi.
Thủy An Lạc giơ quyển sổ giấy đỏ chót trên tay lên. Cô nghĩ đến bộ dạng chăm chú lúc tuyên thệ của Sở tổng thì nhất thời cảm thấy an tâm hơn nhiều, ít nhất vẫn còn có cái này.
“Người ta cả đời chỉ có một lần tuyên thệ, còn chúng ta nói tận hai lần!” Thủy An Lạc cầm quyển sổ đỏ chót mà cảm khái.
Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái, không lên tiếng.
Thủy An Lạc về đến nhà lập tức đắc ý khoe giấy chứng nhận kết hôn với thím Vu, có cái này thì Sở Ninh Dực chạy không thoát rồi.
Thím Vu thấy vậy liền kích động: “Như vậy thì tốt rồi, như vậy thì tốt rồi, cuối cùng cũng ổn định rồi! Không được, tôi phải báo cho phu nhân một tiếng mới được!” Thím Vu nói xong thì lập tức bấm điện thoại.
Thủy An Lạc ngồi trên sofa rồi ôm lấy Tiểu Bảo Bối cười tủm tỉm nói: “Con trai, cuối cùng con cũng được hợp pháp rồi!”
Bước chân đang bước lên lầu của Sở Ninh Dực hơi khựng lại. Anh quay đầu nhìn cô gái dở hơi kia một cái. Con trai của anh có lúc nào không hợp pháp hả?
“Để xem ngày mai em qua nhà An Tam kiểu gì!” Sở Ninh Dực hừ một tiếng rồi bước thẳng lên lầu.
Ngày mai là Tết Nguyên Đán rồi sao?
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, đã đến ngày tới nhà Anh Xinh Trai rồi hả?
...