...
Kiều Vị Nhã mím môi nhìn món sườn chua ngọt bên trong. Đó là món mà cô thích nhất cho nên khi nhìn nó càng ngày càng vơi bớt đi, Kiều Vi Nhã thật sự lo lắng đến lượt mình sẽ hết mất.
“Này, sao cậu lại qua đây thế?” Kiều Vi Nhã vừa nhìn chằm chằm sườn xào chua ngọt vừa hỏi.
Sở Lạc Duy kéo cổ ra khỏi đám người rồi thế chỗ của cô, cậu nói: “Cậu qua bên kia giữ chỗ đi.”
Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Duy như thể đang nhìn quái vật, chẳng phải cái tên này ghét nhất là việc xếp hàng sao? Lần nào ra ngoài không cố thì là Sở Vi xếp hàng, còn tên này chỉ biết ngồi vắt chân ngồi đó chờ ăn.
Hơn nữa rõ ràng lúc này Sở Lạc Duy đang nhíu mày do có quá nhiều người!
“Vậy cậu nhớ phải lấy sườn xào chua ngọt cho tôi đấy nhé.” Kiều Vị Nhã có chút không yên lòng nói lại một lần nữa. Bởi vì người xếp hàng phía sau còn rất nhiều, cô cũng ngại đứng đây cản trở người khác cho nên đành rời khỏi hàng người.
Kiều Vị Nhã rời đi xong cũng chẳng cần phải kiễng chân cũng có thể nhìn thấy cái người nào đó cao một mét tám mươi đứng nổi trội giữa đám người, thật là...
Thế quái nào lại có cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà vậy!
Kiều Vi Nhã ôm trái tim ngóng trông sườn xào chua ngọt về chỗ ngồi, đến tận lúc cô ngồi xuống rồi mà đôi nam nữ kia vẫn còn đang nỗi vấn để hồi nãy.
Kiều Vị Nhã cầm sách giật giật khóe miệng, hóa ra là Sở Lạc Duy bị hai người này kích thích sao? Cho nên mới muốn qua đó xếp hàng mua đồ ăn cho cô?
Nếu đúng là thế thật thì có thấy hạnh phúc ghé!
Ha ha ha...
Kiều Vi Nhã thật sự không ngờ Sở Lạc Duy sẽ làm đến mức này. Dù sao thì tên này thực sự vô cùng chán ghét việc phải xếp hàng. Ngay cả khi đi siêu thị mua đồ, phía trước chỉ có ba người mà cậu còn lười không chịu xếp hàng, thế cho nên mới đi ra ngoài chờ trước.
Vậy mà hôm nay chính cậu lại xếp hàng vì cô.
Hóa ra Sở Lạc Duy thật sự đang thay đổi rồi, sự thay đổi mà cô có thể nhìn ra được.
Lúc Sở Lạc Duy bưng hai phần cơm trưa quay về chỗ ngồi thì sắc mặt đã cực kỳ xấu xí.
Kiều Vi Nhã cười híp mắt nhận lấy phần cơm của mình, nhưng khi cô thấy những đồ ăn trong khay thì khựng lại một chút, nói: “Sao cậu lại lấy ít cơm như thế, chẳng phải đây mới lấy có nửa phần thôi sao?”
Kiều Vi Nhã dứt lời, thế nhưng người trả lời cô không phải là Sở Lạc Duy với sắc mặt khó coi kia mà là một cô gái đúng lúc đi ngang qua: “Đây là do bạn trai của cậu đổi với tôi đấy. Đây là phần sườn xào chua ngọt cuối cùng rồi, nhưng mà nếu có thể được trao đổi một lần với nam thần tôi thì tôi cũng thấy hạnh phúc.”
Cô gái kia nói xong đã bị cậu trai đứng bên cạnh lối đi.
Kiều Vị Nhã: “...”
Sở Lạc Duy vì cô mà đi đổi cơm với người khác...
“Nhìn cái gì mà nhìn, cậu ăn cơm của cậu đi, về sau thì tự đi mà mua đấy!” Sở Lạc Duy hung hăng nói, sau đó cúi đầu ăn.
Thế nhưng lần này Kiểu Vi Nhã lại thấy hai tai cậu đỏ ửng lên. “Được!” Kiều Vi Nhã nhịn cười nói. Cô thật sự cảm thấy Sở Lạc Duy như này đáng yêu quá đi mất. Cậu vốn không thích nói chuyện với người khác nhưng lại vì một phần sườn xào chua ngọt mà có thể lên tiếng yêu cầu đổi cơm với người ta.
Sở Lạc Duy có thể vì cô mà làm đến bước này cũng đã đủ để cổ vui... là rất vui rồi.
Thì ra đây chính là cảm giác yêu.
Sở Lạc Duy hùng hùng hổ hổ ăn hết một bữa cơm trưa này. Dường như chỉ có cách làm như vậy cậu mới che giấu được sự bối rối của mình. Cậu ăn rất nhanh. Sau khi ăn xong thì yên lặng chờ Kiều Vi Nhã ăn. Thế nhưng khi Kiều Vi Nhã ngẩng đầu lên muốn nói chuyện, cậu lập tức quăng cho cô một ánh mắt lạnh lùng, khiến cô nghẹn lời!
Kiều Vi Nhã cũng nhanh chóng ăn cơm, cuối cùng chia một nửa số cơm cho Sở Lạc Duy, nói: “Tôi thật sự ăn không hết!” Kiều Vị Nhã nói xong lại sợ cậu sẽ phản bác lại mình hoặc là bắt cổ ngậm miệng cho nên lại cái rụp xuống.
...