...
Thủy An Lạc lập tức quay đầu lại, cả người cứ như con thỏ nhỏ bị kinh sợ.
Sở Ninh Dực kéo một thân mùi rượu đi vào, nhưng nhìn anh không có vẻ như đang say.
Tay của anh vẫn đặt trên tay nắm cửa, cái anh nhìn thấy chính là đôi mắt to tròn đỏ ngầu của Thủy An Lạc đang kinh hoàng ngồi trên ghế sofa.
Cô, ở nhà.
Việc này khiến tâm trạng tồi tệ suốt cả tối của anh có khá hơn một chút. Nhưng anh vẫn chẳng để ý đến cô mà dứt khoát đóng của lại rồi đi thẳng lên lầu.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng ai đó đang bước từng bước một lên tầng.
Mặc dù Sở Ninh Dực nhìn có vẻ không say, nhưng bước chân vốn vững chắc vẫn lộ ra một chút lảo đảo.
Nhất là khi còn có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mãnh liệt vào lưng anh như vậy.
Cuối cùng đến khi bước chân đặt đến bậc thang thứ mười thì anh cũng dừng lại.
Thủy An Lạc nhìn thấy anh không đi tiếp nữa, đôi tay trắng nõn tóm chặt lấy áo của mình.
Cô rất muốn nhìn anh, dường như làm như vậy có thể khiến trái tim cô bình tĩnh lại. Chưng mà cô lại sợ sẽ bị anh phát hiện, bởi vì cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào cả.
Lần trước cãi nhau, vì cô bị thương nên họ làm hòa, chẳng lẽ lần này...
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một chút, ánh mắt lóe lên liếc về phía cái bàn bên cạnh. Nếu cô cứ thế đập đầu xuống thì thế nào nhỉ?
Cô không thích cãi nhau, cảm giác này chẳng hay ho chút nào cả.
Cảm giác được Thủy An Lạc đã thu mắt lại, Sở Ninh Dực tiếp tục bước lên lầu, dường như anh chẳng có chút lưu luyến nào.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn nhìn bóng người mất hút sau hành lang, lại ôm lấy hai chân mình.
“Thủy An Lạc! Mau cút lên đây!”
Cuối cùng cái người đã lên tới cửa phòng kia lại không thể chịu nổi, khẽ quát lên.
Cả người Thủy An Lạc run bắn lên một cái, đôi mắt to tròn như thỏ con khẽ ngước lên nhìn người đang đứng trước của phòng ngủ trên lầu.
Đây là câu nói đầu tiên của anh sau khi về đến nhà.
Vẫn chẳng chút khách khí nào mà ra lệnh cho cô.
Thủy An Lạc định đứng dậy theo bản năng, nhưng chợt nghĩ đến tấm hình cô lại dừng lại, tiếp tục ngồi xuống làm con rùa đen chui đầu vào trong vỏ.
Sở Ninh Dực thấy cô không chịu lên thì hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người trở về phòng mình.
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, nhưng hình như cô bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, lại mở tấm ảnh kia ra xem, đập vào mắt cô là tấm lưng trơn bóng của anh.
Cái lưng... trơn bóng!
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi đột nhiên đứng phắt dậy. Nhưng do ngồi quá lâu nên chân cô tê cứng lại, đột ngột đứng dậy khiến cả người cô lao đảo, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất, may mà tay kịp chống lên sofa.
Thủy An Lạc thả lỏng bắp chân như đang bị ngàn vạn mũi kim đâm vào, sau đó mới bước từng bước thật cẩn thận như đang bước đi trên bàn đinh đi lên lầu.
Trên lưng Sở Ninh Dực có dấu vết tối hôm qua cô lưu lại, thậm chí phút cuối cùng cô còn không nén nổi mà cắn vai của anh để lại một dấu răng rất sâu, không thể nào có chuyện mới một ngày mà đã tan hết như thế được.
Thủy An Lạc bước từng bước một lên lầu. Cửa phòng bất thình lình bật mở. Sở Ninh Dực vừa mới cởi quần áo định đi gột rửa cái thân đầy mùi rượu này, không ngờ cô lại cứ thế phá cửa đi vào.
Thủy An Lạc đứng trước cửa nhìn tấm lưng dày đặc những dấu vết bầm tím của Sở Ninh Dực. Đó là dấu vết do móng tay của cô để lại. Lúc đó cô còn bị Sở Ninh Dực cười mắng một câu, anh nói cô định cào nát cả lưng anh à. Dấu răng xanh tím qua một ngày đã sưng lên, đập thẳng vào mắt.
Vừa rồi bảo đi lên thì không chịu lên, bây giờ lại bất thình lình mở cửa ra nhìn chằm chằm lưng của anh như thế. Cô gái này muốn làm cái gì thế hả?
Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ một hồi rồi đem áo choàng tắm khoác lên người để che tấm lưng của mình lại, sau đó anh mới quay đầu nhìn Thủy An Lạc đang đứng ở cửa.
...