...
Phong Phong vẫn nhìn cô một cách nhàn nhã, có vẻ như đang đợi cô dẫn mình đi tham quan trường thật.
Kiều Nhã Nguyễn đợi Viện trưởng đi hẳn rồi mới hầm hè nhìn Phong Phong: "Phong Ảnh đế, anh cảm thấy màn ảnh không đủ để thỏa mãn ham muốn đóng kịch của anh nữa rồi hả?"
Phong Phong dựa vào mép bàn nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang đè thấp giọng rít gào, quả nhiên, một ngày mà không trông thấy cô tức điên thì anh ta liền cảm thấy người ngợm không được thoải mái.
"Tất nhiên rồi, cuộc sống mới là một vở kịch lớn mà." Phong Phong thản nhiên đáp lại.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn anh ta với vẻ nghiêm túc rồi thẳng thừng nói: "Phong Ảnh đế này, có phải tôi từng đắc tội gì với anh không?"
"Nghĩ kỹ thì cô cũng đắc tội với tôi không ít lần đâu, ví dụ như chuyện ở KFC này, hay như vụ cô tặng tôi một đạp vào chỗ ấy ấy." Phong Phong hơi khom người xuống, cho đến khi bờ môi mỏng của anh ta kề sát bên tai cô mới dừng lại.
Kiều Nhã Nguyễn vô thức lùi về phía sau một bước, nhìn vào ánh mắt càng lúc càng nghiêm túc của anh ta. Cô biết đây chắc chắn không phải chuyện nhỏ nhặt gì, nếu không thì tối hôm qua anh ta sẽ không nhìn cô với ánh mắt cay độc như thế, thậm chí còn suýt bóp chết cô nữa. Nếu không phải là mối hận lớn đến cùng cực thì sao anh ta lại làm vậy chứ?
"Hóa ra chỉ vì tôi đá anh một cái mà cũng đủ khiến anh muốn bóp chết tôi. Nếu thế thì Phong Ảnh đế à, dây thần kinh phản xạ của anh cũng dài ghê đấy." Kiều Nhã Nguyễn châm chọc xong liền lướt qua anh ta rồi ra khỏi thư viện.
"Buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp của cô, tôi nghĩ có khả năng tôi sẽ tham gia với vai trò là giáo viên phản biện đấy." Phong Phong đột nhiên lên tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn lập tức đứng sững lại, không thể tin nổi mà quay đầu nhìn cái gã cười với mình, "Anh nghĩ tôi sẽ sợ anh chắc? Sinh viên xuất sắc có thành tích đứng đầu toàn khóa mà không thể tốt nghiệp nổi, chắc Viện trưởng Lý sẽ không đồng ý đâu nhỉ."
"Phải, cô thì đúng là đứng đầu khóa thật, nhưng còn Thủy An Lạc thì khó mà nói đấy." Giọng nói của Phong Phong trầm xuống, rõ ràng có ẩn chứa sự uy hiếp trong đó.
"Anh..." Kiều Nhã Nguyễn nghiến răng nhìn Phong Phong, cuối cùng lại khẽ bật cười một tiếng, "Anh tưởng tôi là đồ ngu đấy à? Chẳng lẽ anh muốn đối đầu với Sở tổng?"
"Cô thật sự cho rằng Sở Đại sẽ luôn bảo vệ Thủy An Lạc sao? Mà kể cả cậu ta có luôn bao bọc Thủy An Lạc đi chăng nữa thì chỉ cần thành tích của cô ta không đạt yêu cầu, tôi vẫn có thể khiến cho cô ta không thể nào tốt nghiệp được."
Hai tay ôm sách của Kiều Nhã Nguyễn siết chặt lại, "Phong Phong, ân oán giữa hai chúng ta đừng có lôi người khác vào, làm thế hèn lắm." Cô chắc chắn là giữa hai người bọn họ có ân oán, nhưng cô thật sự không biết trước kia cô đã làm gì đắc tội anh ta nữa.
Phong Phong cúi đầu chỉnh lại quần áo của mình, "Hèn à, trên thế giới này tất cả cách làm hay bất cứ thủ đoạn nào có thể khiến mình đạt được mục đích thì đều là hợp lý cả. Kiều Nhã Nguyễn, ngày vào học đầu tiên, tôi sẽ đợi cô ở văn phòng giáo viên, phòng 507, tầng năm, khu nhà số 3." Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Cả người Kiều Nhã Nguyễn lạnh ngắt. Một gã trông yêu nghiệt như Phong Phong nếu trước đây cô từng gặp qua thì chắc chắn sẽ không thể quên được, thế nên cô khẳng định là trước đó cô chưa từng gặp người này bao giờ. Nhưng nếu là như thế thì sao anh ta lại hận cô đến vậy? Đúng thế, anh ta hận cô, tuy anh ta che giấu rất kỹ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nỗi hận đó.
!--Nhóm dịch: Mèo Xinh--
...