...
Thủy An Lạc lục tìm từng quyển một, Sở Ninh Dực liền đứng dậy đi ra ngoài rót nước cho cô.
Sau khi Thủy An Lạc tìm được bản báo cáo kia, cô liền lấy ra xem kỹ lại một lượt, nhưng cũng không tìm ra được manh mối nào.
“Em luôn nghĩ rằng về mặt y học, chúng ta không thể điều tra cặn kẽ được cơ, con người thật sự là một sinh vật thần kỳ.” Thủy An Lạc thở dài nói.
Sở Ninh Dực đưa nước cho cô, “Mai em đưa cho Phong Tứ xem thử xem, dạo gần đây cậu ta đang nghiên cứu về vấn đề trí nhớ vụn vỡ.”
Thủy An Lạc nhún vai, đặt quyển ghi chép lên bàn, dù sao cô cũng không tra ra cái gì cả.
“Thế nên lần này anh đã tranh thủ được thời gian cho mình rồi à, nhưng em thấy Cố Minh Hạo sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng thế đâu.” Thủy An Lạc cầm cốc nước nói, “Anh chơi hắn hai lần, không sợ hắn điên lên cắn lại anh một phát hả?”
Sở Ninh Dực nhíu mày, anh còn đang sợ hắn không cắn mình nữa kìa.
Thủy An Lạc uống nước xong lại nghĩ đến vấn đề mà trước đó Sở Ninh Dực đã hỏi cô.
“Thật ra em cảm thấy lần này bọn chúng bị tổn hại nghiêm trọng ở thành phố A, tạm thời chắc cũng không vùng lên được đâu.” Thủy An Lạc quay lại nhìn Bánh Bao Đậu đang ngủ yên, thấy con gái đạp chăn ra cô liền với chăn đắp lại cho cô bé.
“Người cải tạo gen xuất hiện vấn đề lớn, hiện tại chắc bọn chúng đang bận xử lý vấn đề của người cải tạo gen rồi, có lẽ sẽ không xuất hiện thật.” Sở Ninh Dực nói xong cầm lấy chiếc cốc Thủy An Lạc đặt lên bàn.
“Giờ đánh thẳng vào căn cứ là thời cơ tốt nhất, nhưng nếu ra tay lúc này sợ là sẽ không thể diệt trừ được tận gốc rễ.”
Thủy An Lạc nghe anh nói chuyện, hiếm lắm mới thấy Sở tổng tình nguyện nói những chuyện thế này vơi cô, nhưng cô có một nghi vấn: “Không thể diệt trừ tận gốc, sau đó thì sao?”
“Sau đó mười hai mươi năm sau, chúng lại vùng lên, tới lúc đó, chắc anh cũng nghỉ hưu rồi.”
“Vậy thì có liên quan gì đến anh nữa đâu.”
“Chắc Bảo Bối sẽ là người tiếp theo thay thế, dù sao thì...”
“Anh Sở, anh Sở.” Thủy An Lạc bỗng giật mạnh tay anh, nghiêm túc nói: “Diệt trừ tận gốc đi, không thì sau này lại rắc rối nữa đúng không nào. Chuyện này chúng ta không gấp, khi nào có thể hạ hết tất cả lũ người đó thì chúng ta sẽ ra tay.”
Sở Ninh Dực nhìn cái vẻ chân chó của vợ mình, bỗng muốn bóp chết cô luôn cho rồi.
“Em không thương chồng em à?” Sở Ninh Dực hung hăng nói.
Thủy An Lạc gãi đầu, chồng nào có quan trọng bằng con trai cơ chứ.
Nhưng cô không thể nói ra câu này được. Cô mà nói ra chắc chắn Sở Ninh Dực sẽ liều mạng với cô, không thì sẽ chơi trò yêu tinh đánh nhau mất.
Sở Ninh Dực kéo người dậy, quăng ra khỏi phòng ngủ, “Đi viết bản kiểm điểm đi, không viết xong thì đừng có quay lại đây.”
Thủy An Lạc vạch đen đầy đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ đã bị đóng lại trước mặt.
Ơ kìa?
Sở tổng, anh đang làm nũng đấy à?
Trước giờ chỉ có đàn ông bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, tại sao cô lại bị đuổi ra ngoài thế này? Tại sao chứ?
Thủy An Lạc gãi gãi đầu, cảm thấy Sở tổng nhà cô đúng là mắc bệnh công chúa, còn là bệnh công chúa nặng nữa chứ.
Viết bản kiểm điểm?
Đùa chắc, cô đã bị lật như lật trứng rồi ăn sạch, sao có chuyện phải đi viết bản kiểm điểm được.
Nhưng không quay lại phòng ngủ được, Thủy An Lạc liền vào phòng làm việc bật máy tính lên chơi game, dù sao thì giờ cô cũng hết buồn ngủ rồi.
Cô đang chơi thì nhận được một cái mail của Janis. Thủy An Lạc tiện tay mở ra xem, liếc qua tin nhắn trên đó, nhếch miệng cười trào phúng.
...