...
Thủy An Lạc rời khỏi bệnh viện. Chú Sở đang chờ cô ở cửa. Cô ôm Bánh Bao Rau lên xe, “Về nhà lớn đi ạ.”
Chú Sở gật đầu, Thủy An Lạc nhìn ra đường phố bên ngoài, cảm giác quay về thành phố A thật là tốt.
“Tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư biết cô về, nhất định sẽ vui lắm.” Chú Sở thấy tâm trạng của cô không tốt, liền nói.
Thủy An Lạc mỉm cười, cúi đầu nhìn Bánh Bao Rau đang nhìn mình.
“Sắp được gặp anh trai với em gái của con rồi kìa. Lần này theo mẹ khiến con cực khổ rồi.” Thủy An Lạc nói, cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
Bánh Bao Rau hé miệng nở nụ cười, sau đó bò qua người mẹ, đi tìm mấy món quà mang về, “Mẹ ơi, quà đâu rồi?”
“Quà bác mang về cho con rồi.” Thủy An Lạc vươn tay xoa đầu cậu nhóc.
Bánh Bao Rau gật đầu, bên trong có quà nhóc chọn cho anh và em gái.
Thủy An Lạc nhìn Bánh Bao Rau rõ ràng đang rất hứng khởi, biết là nhóc nhớ anh trai em gái, lại vẫn cố áp chế sự hưng phấn đó lại. Thật là, im ỉm giống hệt cha nó.
“Thiếu phu nhân, còn có một chuyện nữa, thím Vu đã đi rồi.”
Thủy An Lạc đang đỡ Bánh Bao Rau liền khựng lại, giống như không chắc mình vừa nghe thấy gì.
“Đi rồi?” Thủy An Lạc không chắc chắn nói, “Nói vậy là sao ạ?”
“Mấy ngày trước, thím Vu bảo với phu nhân, hình như quê bà ấy có chút việc, cho nên bà ấy xin nghỉ việc ở Sở gia để về quê.”
Tay của Thủy An Lạc run lên, mãi mới đáp lại được một tiếng.
Thím Vu đi rồi, cô còn chưa trở lại, bà ấy đã đi rồi.
Thủy An Lạc vẫn cúi đầu, che dấu vành mắt đã đỏ lên của mình.
Từ khi cô quay về Sở gia, thím Vu vẫn luôn chăm sóc cho cô, việc gì cũng giúp đỡ cô. Ngay cả khi cãi cọ với Sở Ninh Dực thím Vu cũng là người đứng về phía cô.
Nhưng giờ, bà ấy đã đi mất rồi.
“Thím Vu đi rồi?” Trong bệnh viện, Sở Ninh Dực nghe thấy tin này liền sửng sốt, “Từ bao giờ vậy?”
Sở Mặc Bạch ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, vươn tay cầm lấy laptop trên người anh, “Mấy hôm trước, ba bảo chờ các con về đã, nhưng thím Vu nói việc gấp, không chờ được. Ba và mẹ con hỏi, bà ấy cũng không nói là chuyện gì, chỉ nói là có việc.”
Sở Ninh Dực vươn tay với lấy di động trên bàn gọi cho Thủy An Lạc.
Thím Vu đi rồi, người khó chịu nhất hẳn là cô ấy.
Thủy An Lạc nhìn di động trong tay mình, bên trên hiện lên hai chữ ông xã. Cô sửng sốt một lúc lâu mới nghe máy.
“Vẫn chưa về đến nhà à?” Sở Ninh Dực hỏi.
Thủy An Lạc hít sâu, nhìn ra bên ngoài nói: “Vừa đến Ngũ Đạo Khẩu, phải một lúc nữa, có chuyện gì thế?”
Sở Ninh Dực suy nghĩ một lúc, chuyện này nên nói thẳng trước mặt cô ấy thì hơn, có lẽ, cô ấy đã biết rồi.
“Đưa Bánh Bao Rau về xong thì lên phòng làm việc, trong ngăn kéo có một tập tài liệu, mang đến đây giúp anh nhé.” Sở Ninh Dực nói.
Thủy An Lạc: “...”
Cho nên, anh ấy gọi điện chỉ là để bảo cô lấy tài liệu giúp thôi à?
“Không muốn sống nữa à? Anh nghĩ em sẽ lấy tài liệu cho anh chắc?” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.” Còn chuyện gì nữa không?”
“Chắc hết rồi.” Sở Ninh Dực rất bất đắc dĩ.
Thủy An Lạc cạch một tiếng cúp điện thoại. Cái gã liều mạng này, công việc quan trọng đến vậy sao?
Bánh Bao Rau chớp mắt, nhìn mẹ mình đang tức giận, “Mẹ, sao thế?”
“Mẹ không sao, sau này con không được học theo ba con biết chưa? Tiền đương nhiên quan trọng, nhưng sức khỏe quan trọng hơn, biết chưa hả?” Thủy An Lạc nói, lại cúi đầu hôn Bánh Bao Rau một cái.
Bánh Bao Rau cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu đồng ý với mẹ mình.
...