...
Có rất nhiều tờ báo, những tin tức ghi trên đó chẳng phải tin tức tốt lành gì.
Có tờ báo nói ở trên núi phòng hộ xuất hiện rồng.Có chỗ nói bệnh viện xuất hiện rồng ăn trộm xác chết. Có có vài bài báo nói Thủy An Lạc chính là yêu quái. Có tin về một thiếu niên mắc bệnh thiểu năng bị chết cháy.
Những gì viết trên báo rất khó nghe, thậm chí còn có người muốn ra tay hành hung Thủy An Lạc. Sở Lạc Nhất nhìn rồi hơi ngả về phía sau, gân xanh trên tay cũng nổi lên rõ mồn một.
Mấy tờ báo chết tiệt này đều nói giống nhau, tất cả mọi người đều đẩy Thủy An Lạc vào vị trí yêu quái kia. Không một ai nghe mẹ của cô giải thích, bọn họ chỉ biết chửi rủa và mai phục tấn công bất ngờ mà thôi.
Sở Lạc Nhất biết từ nhỏ Thủy An Lạc đã rất nghiêm khắc với mình, chưa bao giờ cho phép cô tức giận ở bên ngoài. Đôi khi cô vướng vào rắc rối, người đánh cô sẽ luôn là mẹ.
Bên dưới còn có một cuốn sổ về Long gia. Sở Lạc Nhất mở ra xem thấy nét chữ trên đó là nét chữ bằng bút lông, hẳn là đã lâu lắm rồi vì Sở Lạc Nhất không đọc được.
Đây không phải chữ Khải, thậm chí còn chẳng phải là lối viết Thảo cho nên chữ mà Sở Lạc Nhất đọc được không nhiều lắm.
Sở Lạc Nhất ngồi bệt dưới đất, cảm thấy lạnh toát cả người.
Rồng mà tất cả mọi người đều sùng bái xuất hiện ở thời đại này không phải là thần, mà là yêu.
Bởi vì nó là thứ không được khoa học công nhận.
Cho nên từ nhỏ đến lớn mẹ cô mới nghiêm khắc với cô đến như vậy, tất cả chỉ là để cô không phải chịu đựng những điều mà mẹ cô đã từng trải qua trước đây.
Thế nhưng bản thân cô thì sao?
Sở Lạc Nhất nghĩ tới chuyện vừa rồi còn trách mẹ không yêu mình, không thương mình một chút nào. Cũng chưa từng nghĩ rằng mẹ cô cũng là con gái của ông ngoại, mẹ cũng muốn làm ba của mẹ vui.
Long gia?
Sở Lạc Nhất siết chặt nắm tay. Nhất định cô sẽ giải quyết vấn đề này, nếu không cả đời này mẹ vẫn sẽ cứ lo sợ rằng cô sẽ bị mọi người coi là yêu quái.
Nếu đã không thể tách khỏi Đậu Nghiền, vậy cô phải tìm được cách khống chế nó. Nếu vậy mẹ cô sẽ không cần lo lắng chuyện Đậu Nghiền xuất hiện khi cô rơi vào nguy hiểm sẽ thành tin tức nóng hổi trên mặt báo nữa.
Dù sao khi cô gặp nguy hiểm Đậu Nghiền sẽ xuất hiện, nếu như ở chỗ nhiều người mà cô có được cứu đi chăng nữa thì cái chào đón cô chắc chắn là một tràng về luân lý, đạo đức và những gông xiềng khoa học.
Đây là điều mẹ cô sợ hãi nhất.
Vậy nên mặc kệ thế nào cô cũng phải giải quyết triệt để vấn đề này.
“Long gia thành Rome.” Lần này cô bắt buộc phải làm.
Lúc Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc quay về thì Sở Lạc Nhất đã về tới phòng mình. Nếu để mẹ biết được thì chắc chắn cô sẽ không thể đi.
Sở Ninh Dực ấn Thủy An Lạc ngồi xuống mép giường, nói: “Giờ con bé còn đang tủi thân, em nói một câu như vậy nên con bé mới không nghĩ gì mà hiểu luôn ý ngoài mặt chữ. Em không cần tức giận với con bé đâu.”
Thủy An Lạc cũng không thật sự giận gì Sở Lạc Nhất, chỉ là nhất thời thấy hơi cáu thôi.
“Em không giận mà, thôi bỏ đi, hay là cứ để em gọi điện cho ba vậy.” Thủy An Lạc nói rồi tự tay cầm di động của mình lên.
Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên bả vai của cô rồi xoay người vào phòng tắm.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực quay lưng đi lại nhịn không được liền nói: “Anh đừng có làm mặt lạnh với con bé đấy.”
Sở Ninh Dực khẽ bật cười, quay đầu nhìn ai kia đang cảnh cáo mình, nói cho cùng thì người xót con vẫn là cô đấy thôi.
Sau khi Sở Ninh Dực đi rồi, Thủy An Lạc gọi điện cho Thủy Mặc Vân. Cô cũng không sợ ông đã ngủ rồi vì ông luôn ngủ muộn.
Thủy Mặc Vân đã sớm lui xuống khỏi vị trí thượng tướng, từ chối ý tốt của con gái và con rể, sống một mình trong quân đội. Người chăm sóc ông là một người cảnh vệ đã theo ông vài chục năm.
Người cảnh vệ kia nhìn tên người gọi tới hiện trên màn hình, nói: “Thủ trưởng, là chị Lạc.”
“Ha ha, mẹ con nhà này lập đội gọi tới cơ đấy.” Thủy Mặc Vân nói rồi đưa tay nhận lấy di động của mình.
...