...
Trong lòng Thủy An Lạc lập tức cả kinh.
Cô nghĩ, Viên Hải muốn lợi dụng chuyện này để đả kích Kiều Nhã Nguyễn, đả kích cả An gia!
Xe bus, đó không chỉ là xe bus đơn thuần, mà còn đại diện cho cả tấm thảm kịch liên quan đến xe bus năm ấy.
Lúc đó Viên Hải vẫn còn là thầy của An Phong Dương, thế nên việc ông ta biết chuyện này cũng không có gì là lạ cả, không phải vậy sao?
“Chuyện của chị Kỳ Nhu đã...”
“Không phải, không phải là chuyện này!” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng lên tiếng cắt lời cô bạn thân: “Lạc Lạc! Tao không biết nữa, hiện giờ tao loạn lắm! Ba của tao vẫn còn đang trong bệnh viện, tao thật sự rất sợ...”
Thủy An Lạc nghe giọng điệu run rẩy của Kiều Nhã Nguyễn, trong lòng cũng cảm thấy đau xót.
Từ một khía cạnh nào đó mà nói thì Viên Hải đã thắng rồi.
Bọn cô đã tan quân rẽ lính.
“Nhã Nguyễn, ba của mày và mẹ của mày còn phải trông cậy vào mày đấy! Sao mày có thể gục ngã như thế được?” Thủy An Lạc thấp giọng nói.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn mẹ của mình đang ngồi trên ghế khóc thầm, cô cũng lẳng lặng rơi nước mắt.
“Tao biết!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi ngẩng đầu cố ép cho nước mắt chảy ngược vào trong: “Mày thế nào rồi?”
“Được hai đám người bảo vệ, nhưng chẳng biết nguy hiểm lúc nào thì giáng từ trên trời xuống nữa!” Thủy An Lạc có chút tự giễu trả lời.
“Đợi ba tao không có việc gì thì tao qua đó tìm mày nhé.”
“Không cần đâu, chỗ tao bây giờ có khác gì kho thuốc nổ đâu. Mày cứ chăm sóc cho bác trai thật tốt đi, tao không sao đâu!” Thủy An Lạc nói rồi lại quay đầu nhìn thím Vu đang làm cơm trong bếp, đối diện cánh cửa sổ ở đó là một tay súng bắn tỉa, chỉ là không biết đó là người nào.
Kiều Nhã Nguyễn còn muốn nói gì đó nữa, nhưng suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng lại chỉ có thể nói được một câu: “Tự chăm sóc bản thân cho tốt, mai bọn mình lại đi shopping nhé, thế nào?”
Kiều Nhã Nguyễn nói nhẹ tênh.
Thủy An Lạc hít sâu một hơi để áp xuống những cảm xúc nặng nề trong lòng, sau đó mỉm cười nói: “Được, nói rồi đấy nhé!”
Kiều Nhã Nguyễn cúp điện thoại của Thủy An Lạc, sau đó từ từ đi đến cạnh mẹ mình rồi ngồi xuống cạnh bà: “Mẹ, ba của con không sao đâu, thời gian này ba con bình phục rất tốt mà.”
“Mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý!” Mẹ Kiều bỗng lên tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn hơi dừng lại một chút. Cô nhìn mẹ mình với vẻ khó hiểu, bà không đồng ý cái gì cơ?
“Mẹ không đồng ý con với bác sĩ Phong ở bên nhau đâu! Mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý!” Hiếm lắm mới thấy mẹ Kiều cứng rắng mở miệng như vậy được một lần.
Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy thì cả người lập tức run lên.
“Mẹ không thể để cho con gái của mẹ chịu thiệt thòi lớn như vậy rồi mà lại còn ở bên cậu ta được!” Mẹ Kiều run run nói.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu kề cái trán lên đầu gối của mẹ Kiều.
Giữa cô và Phong Phong, ngay tại thời khắc câu chuyện kia được nói ra thì đã được phán quyết rồi, đời này bọn họ hữu duyên nhưng vô phận.
Tiểu Bảo Bối chỉ khóc quấy một chút vào lúc ba nhóc đi, một lát sau lại quên luôn cả chuyện khóc mà vui vẻ chơi đùa cùng Hắc Long.
Hắc Long vẫn cảnh giác nhìn khắp xung quanh, trong cổ họng của nó cứ phát ra âm than gầm gừ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào chiến đấu.
***
Cùng lúc đó, tại nhà của An Phong Dương.
Yên tĩnh là từ duy nhất có thể miêu tả bầu không khí ở đây vào lúc này.
Tiểu Miên Miên vẫn còn đang ngủ, vậy nên không có bất cứ thanh âm nào của bé con cả.
Mân Hinh đứng bên cạnh cửa sổ, vóc người mảnh khảnh hoàn toàn không giống một phụ nữ vừa mới sinh con xong.
Bên tai vang lên những thanh âm rất nhỏ, không lâu sau đó liền có người phá cửa sổ xông vào. Mân Hinh hơi lui người lại, trông cô khá là nhẹ nhàng. Nhưng lúc có người phá cửa sổ xông vào thì cô lập tức tẽ ngã trên mặt đất, bộ dạng chật vật
Động tĩnh lớn như vậy nhưng Tiểu Miên Miên nằm trên giường vẫn không hề tỉnh lại.
“Các người là ai?” Mân Hinh run rẩy mở miệng, dường như nỗi sợ hãi đã lên đến cực hạn.
Tên cầm đầu nhếch mép cười khẩy: “Cô Mân Hinh, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến!”
“Rốt cuộc các người là ai?” Mân Hinh cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn bị kẻ đó khiêng lên.
...