Chương 1035: Kẻ địch lớn nhất là mẹ [2]


...

Rõ ràng Thủy An Lạc sẽ không đưa cho con trai mà dứt khoát quẳng khẩu súng sang một bên.

“Oa...!!!!” Tiểu Bảo Bối thấy súng lục yêu quý của mình bị quăng đi liền khóc ầm lên, cái tay ngắn ngủn lập tức bỏ tay mẹ mình ra rồi định bò xuống giường.

Bộ dạng Tiểu Bảo Bối vừa khóc vừa bò thật đáng thương.

Tiểu Bảo Bối bò đến cạnh giường liền bị mẹ mình giữ lại. Tiểu Bảo Bối lại tiếp tục khóc, khóc mãi đến mức lạc cả giọng.

Thủy An Lạc nghe tiếng khóc rất đau lòng, cúi đầu nhìn con trai lại không nỡ giận cho nên cuối cùng vẫn đặt nhóc xuống thảm: “Cầm cầm cầm, con cầm luôn đi!” Thủy An Lạc nói xong, chóp mũi lại thấy cay cay.

Rất ít khi Thủy An Lạc giận dỗi với con trai mình, hầu như lúc nào cô cũng cưng nựng thằng bé cho nên có thể thấy được bây giờ cô thật sự bị kích động.

Tiểu Bảo Bối được buông ra, xem chừng nhóc cảm thấy bò sẽ nhanh hơn cho nên không thèm đứng dậy mà dứt khoát dùng cả tay lẫn chân bò qua nhặt súng lục của mình lên, khuôn mặt vẫn còn dính nước mắt cuối cùng cũng cũng lộ ra nụ cười toe toét.

Lạc Hiên bất đắc dĩ nhìn cảnh này, anh biết Thủy An Lạc đang nghĩ cái gì, nhưng có một số việc không thể chỉ dựa vào bọn họ mà đã có thể quyết định được.

Một người con gái có ba người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời, hai trong số đó đều làm cái nghề ấy, tuy một người đã giải ngũ nhưng sự nguy hiểm kia vẫn sẽ đeo bám cả đời.

Tiểu Bảo Bối yêu thương ôm lấy khẩu súng lục nhỏ của mình, bàn tay ú nần còn học động tác bóp cò súng do bác vừa mới dạy rồi đưa về phía mẹ mình, nhưng lúc nhóc ta thấy mẹ liền chìa cái mỏ ra.

Hình như mẹ tức giận mất rồi.

Trẻ con càng nhỏ thì lại càng nhạy cảm với những cảm xúc của người lớn, chỉ là tụi nhỏ không biết nói mà thôi.

Tiểu Bảo Bối cầm súng lục của mình bò tới, móng vuốt nhỏ kéo kéo chân mẹ mình rồi ngẩng đầu nhìn mẹ, giọng điệu nói lanh lảnh đặc trưng của trẻ con vang lên: “Ma ma~ ma ma~”

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn khuôn mặt bánh bao tròn xoe phúng phính của con trai rồi cúi người bế nhóc lên.

Lạc Hiên nhận một cuộc điện thoại, sau khi nói với người bên kia vài câu liền cúp máy.

“Không sao rồi, An Phong Dương đã về đến nhà.” Lạc Hiên nói.

An Phong Dương đã về đến nhà?

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy: “Vậy còn Sở Ninh Dực đâu?” Thủy An Lạc vội vàng lên tiếng hỏi.

Lạc hiên hơi nhún vai, nói: “Chắc là cũng sắp về tới nơi rồi!” Bởi vì người của anh cũng chỉ nói mọi chuyện đã kết thúc rồi thôi.

Tảng đá lo lắng trong lòng Thủy An Lạc rốt cuộc cũng được hạ xuống. Cô cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt phúng phính của con trai.

“Vậy còn Viên Hải thì sao?” Thủy An Lạc ngẩng đầu hỏi.

Lạc Hiên nghĩ một hồi, cuối cùng đem những gì mình nghe được nói hết cho cô biết.

Sau khi Thủy An Lạc nghe xong không nhịn được mà cười lạnh một tiếng: “Cái loại người như vậy nên để sét đánh...”

“Đoàng đoàng...”

Tiếng sấm bất thình lình vang lên khiến Tiểu Bảo Bối giật nảy mình.

Đó là sấm sét giữa mùa đông!

Thủy An Lạc với Lạc Hiên đồng thời quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Tiểu Bảo Bối chôn đầu vào lòng mẹ, đó là cái quỷ gì thế? Dọa bảo bảo sợ chết khiếp rồi nè.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, cái này không có liên quan gì đến cô à nha, cô chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà.

Lạc Hiên ho nhẹ một tiếng, sấm sét giữa ban ngày thế này đoán chừng thời tiết sắp có sự thay đổi lớn rồi đây.

Lần này Tiểu Bảo Bối không bị dọa sợ mà khóc lên nữa, bởi vì nhóc còn chưa dỗ mẹ mình vui lại đây này. Vậy nên sau khi sấm sét qua đi cu cậu lập tức ngẩng đầu cười tít mắt nhìn mẹ mình, khuôn mặt bánh bao nhăn nhăn làm mặt xấu để dỗ mẹ mau cười.

***

Trong bệnh viện, Sở Ninh Dực nhìn ông lão đang nằm trên giường bệnh rồi lại ngẩng đầu nhìn sấm sét bên ngoài trời, sau đó chậm rãi nói: “Ngài cũng được tính là một đời oanh liệt đấy.”

Fool cười ha hả, nhưng lại ẩn chứa vẻ lực bất tòng tâm.

“Sở Ninh Dực, câu có nghĩ là...”

“Tôi không muốn mới sáu mươi tuổi mà trông như lão già tám mươi như ngài đâu.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng cắt lời Fool: “Lão gia tử, ngài vì quá thông minh nên mới lão hóa trước tuổi đấy.”

...