...
Thủy An Lạc đưa tay che kín mặt mình, trong nháy mắt cả bánh cuộn cũng nuốt không trôi nữa.
“A a a... anh Sở! Sao anh lại tới đây? Không phải anh đang ở công ty sao?” Thủy An Lạc cười chân chó nói. Ngay cả Mặc Lộ Túc cũng không nhìn nổi nữa.
“Không đến thì làm sao mà biết trong mắt phu nhân anh lại là gà mẹ lắm chuyện được chứ?” Sở Ninh Dực cười u ám.
Thủy An Lạc toát hết cả mồ hôi lạnh. Anh Sở à, anh nói như vậy khiến phu nhân của anh sợ hãi lắm đấy.
“Không phải đâu, ý của em là anh Sở chính là người yêu em nhất, thật đấy, còn yêu em hơn cả ba em nữa! Anh Sở, anh phải nghe em nói!”
Mặc Lộ Túc nhìn Thủy An Lạc tất ta tất tưởi đuổi theo Sở Ninh Dực đi ra ngoài, khóe miệng của anh khẽ cong lên. Tân Nhạc với Thủy An Lạc hoàn toàn không phải cùng một loại người, ít nhất Tân Nhạc sẽ không làm những hành động như Thủy An Lạc, nhưng mà người anh thích là Tân Nhạc, chính là cô gái ấy.
Mặc Lộ Túc không ăn tiếp mà gói món miến tiết vịt và mì thập cẩm về, còn cả củ cải viên ở tầng ba. Cái gọi là bỏ túi xách về ở canteen trường thì đơn giản là bỏ thêm một ít tiền mua cái túi thôi, cho nên anh phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.
Anh nghĩ hẳn là Tân Nhạc sẽ thích lắm đây.
Vô hình chung, bản thân Mặc Lộ Túc cũng mong đợi những biểu cảm của Tân Nhạc. Tất cả những gì anh làm chỉ là để cho Tân Nhạc được vui vẻ, chỉ cần cô vui vẻ thì những chuyện anh làm mới đáng giá.
Thủy An Lạc nói không sai, anh yêu Tân Nhạc nhiều hơn những gì anh nghĩ!
Mặc Lộ Túc quay về. Tân Nhạc đang đòi mẹ mình cho ăn miến nhưng lại bị mẹ mình mắng cho một trận, không nhìn xem bây giờ là lúc nào.
Mặc Lộ Túc xách túi trong tay, nghe mẹ Tân nói vậy thì ho nhẹ một tiếng rồi giấu cái túi sau lưng. Lúc hai người họ nhìn sang thì nhẹ nhàng nói: “Con về nhà lấy ít đồ.” Sau đó anh đi thẳng lên lầu.
Tân Nhạc tò mò, anh lấy cái gì mà phải đích thân về nhà lấy như vậy chứ.
“Nhạc Nhạc, lấy giúp anh bát nước.”
“Được.” Tân Nhạc tránh thoát khỏi tay mẹ mình, đáp một tiếng rồi đi vào nhà bếp. Tại sao phải là bát? Cốc thì không được à?
Tân Nhạc tò mò bê bát nước lên, nhưng vừa mới mở cửa phòng đã ngửi thấy một mùi vị quen thuộc: “A a a a a a a a...”
“Suỵt...”
Mặc Lộ Túc kéo Tân Nhạc vào phòng, đóng cửa lại.
Tân Nhạc cũng vội vàng bịt kín miệng lại, nhỏ giọng nói: “Anh mua về cho em à?”
Mặc Lộ Túc đóng cửa rồi mới cảm thấy chắc mình điên rồi, từ lúc nào mà anh lại đi làm cái chuyện lén lén lút lút này chứ?
Nhưng mà nhìn dáng vẻ cười híp mắt của Tân Nhạc, Mặc Lộ Túc có cảm giác tất cả những thứ này đều đáng giá.
“Mì của em, miến của em, củ cải viên của em!” Tân Nhạc cười híp mắt hô lên rồi cầm đũa bắt đầu ăn: “Anh không biết đâu, vừa nãy Thủy An Lạc gửi hình mà em chảy hết cả nước miếng. Lâu lắm rồi không được ăn đồ của canteen trường chúng ta đó!”
Mặc Lộ Túc ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô vui vẻ như vậy khiến tâm tình anh cảm thấy thật thỏa mãn.
“Tân Nhạc, anh muốn hỏi em một chuyện.” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói, thái độ có vẻ như có chút bất an cùng không xác định.
“Ừm, anh hỏi đi!” Tân Nhạc vừa ăn vừa nói, bộ dạng kia rõ ràng đang nói: Anh cho em ăn, anh hỏi cái gì em cũng nói cho anh hết.
“Năm thứ nhất đại học có phải em từng đưa thẻ cơm cho một đàn anh không?” Mặc Lộ Túc hỏi, sau đó nhìn Tân Nhạc một cách chăm chú.
Tân Nhạc khựng lại, viên thịt mới cắn được một nửa rơi vào trong bát khiến nước văng lên.
Mặc Lộ Túc vẫn chăm chú nhìn cô, anh cảm thấy lời của Thủy An Lạc chính là có ý này.
...