...
“Em cũng quen người đó đấy.” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, lúc này cu cậu đang nhíu mày.
Sở Ninh Dực trở tay đặt nhóc nằm ngang trong lòng, để con trai bảo bối nhà mình ngủ thoải mái hơn.
Thủy An Lạc ngồi cách anh một chút, mắt vẫn nhìn Sở Ninh Dực.
Cô cũng quen?
Nhưng mà cô đã hỏi sư phụ rồi mà.
“Ai?” Thủy An Lạc thực sự không nghĩ ra nổi.
Cũng có lẽ là vì Thủy An Lạc thật sự không nghĩ ra cho nên tâm trạng của Sở Ninh Dực mới tốt hơn vài phần.
“Mặc Lộ Túc.”
“Đàn anh?” Thủy An Lạc khẽ thốt lên: “Sao có thể như vậy được? Tại sao đàn anh lại phải làm thế?”
Thủy An Lạc thật sự không thể tưởng tượng nổi, bởi vì Mặc Lộ Túc hoàn toàn không cần phải làm như thế.
“Về phần tại sao thì chờ sau khi anh ta về em có thể đích thân hỏi cho rõ.”
Thủy An Lạc nghe vậy lại càng thấy tò mò hơn, bởi vì cô thật sự không nghĩ ra lý do khiến Mặc Lộ Túc phải giúp Viên Giai Di?
Sở Ninh Dực nói Mặc Lộ Túc “tự cho là đúng“.
Trong lúc Thủy An Lạc vẫn còn đang đầy một bụng thắc mắc thì chiếc xe đã đỗ dưới tòa nhà.
Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối xuống xe. Cu cậu ngáp một cái rồi mở mắt nhìn xung quanh, nhìn xong lại ngủ tiếp.
Thủy An Lạc ôm một bụng đầy thắc mắc về đến nhà. Không có Tiểu Bảo Bối ở nhà, thím Vu buồn chán quá nên đã đi dọn lại cả nhà một lượt, vất vả lắm mới đợi được tới lúc họ trở về.
“Công chúa nhỏ nhà An thiếu càng ngày càng xinh xắn.” Thím Vu thấy hai người về đến thì lập tức nói.
“Tiểu Miên Miên?”
“Phải, buổi chiều tôi có qua thăm một lúc. Cô bé quả thật giống y hệt An thiếu.” Thím Vu ở nhà một mình quá buồn chán cho nên dọn dẹp xong liền qua nhà bên chơi với Tiểu Miên Miên.
Bé gái mà giống Anh Xinh Trai thì lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Dù sao thì Anh Xinh Trai của cô cũng đẹp đến thế cơ mà.
“Đấy là phúc của Tiểu Bảo Bối nhà mình, có được vợ xinh đẹp.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, cô đưa tay xoa xoa gương mặt phúng phính của con trai.
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực quyết định ôm Tiểu Bảo Bối đi lên lầu mà không thèm để ý đến vợ ngốc đang lên cơn động kinh nhà mình nữa.
Thím Vu cũng hùa theo Thủy An Lạc, hơn kém nhau một tuổi, hai đứa bé đều là long là phượng trong đám người. Hai nhà lại có giao tình thân thiết, như vậy thì hợp biết bao.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực đi lên lầu thì nhịn không được mà bĩu môi, cái người này lại khinh bỉ cô nữa rồi.
Thím Vu cười cười vào bếp chuẩn bị bưng cơm nước ra. Lúc Thủy An Lạc muốn đi vào hỗ trợ thì lại nhận được điện thoại của mẹ mình.
“Mẹ... sân bay?” Bước chân của Thủy An Lạc hơi khựng lại: “Mẹ với ba Lạc bây giờ đang ở sân bay á? Sao hai người không nói sớm với con chứ?” Thủy An Lạc vội vội vàng vàng nói rồi xoay người định chạy lên lầu tìm Sở Ninh Dực, thế nhưng Sở Ninh Dực đã đi xuống: “Ba mẹ đợi một lát, con đi đón hai người...”
“Không cần đâu, ba mẹ tự về được! Mẹ chỉ muốn báo với con là hai chúng ta đã đến thành phố A rồi thôi.” Long Man Ngân mỉm cười nói.
“Thế mẹ ở đâu? Chìa khóa nhà con vẫn đang cầm mà.” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Lạc Vân có nhà ở đây, đến nơi rồi mẹ sẽ gọi điện lại cho con.” Long Man Ngân nói rồi bảo Thủy An Lạc cúp máy trước.
Thủy An Lạc tắt di động sau đóng chống cằm nhìn Sở Ninh Dực: “Mẹ em đến rồi à?”
Sở Ninh Dực gật đầu rồi đi vào bếp lấy nước: “Lát nữa qua thăm xem thế nào.”
“Chẳng phải nói là đầu tháng sau mới đến sao? Không phải mới báo có vài ngày thôi à?” Thủy An Lạc bám theo hỏi.
“Chắc là không yên tâm.” Sở Ninh Dực thẳng thắn nói.
“Có gì mà không yên tâm chứ?” Hôn lễ còn chưa bắt đầu, mà hiện tại có thể thấy Viên Giai Di cũng không dám đụng đến cô.
...