Chương 3473: Màn cầu hôn thế kỷ [11]


...

Giữa hội trường có người bật bài “Hôm nay em phải lấy anh”, mà bên dưới các chiến sĩ đã cầm hoa tươi hát theo giai điệu này.

Một màn cầu hôn rất cũ kỹ rất quê mùa, nhưng với Sư Niệm, đây là màn cầu hôn lãng mạn nhất với cô.

Người đàn ông trước mặt vẫn quỳ một chân, chiếc nhẫn vương hơi ấm cũng đã hoàn toàn được xỏ vào ngón tay cô.

“Anh là quân nhân, phần lớn thời gian không dành cho em, nhưng điều anh có thể đảm bảo với em rằng, tất cả thời gian khác của anh đều thuộc về một mình em.” Sở Húc Ninh nói, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Sư Niệm.

Hôm nay cô không trang điểm, thậm chí còn bị dính bẩn trong lúc lắp đàn, không xinh đẹp chỉn chu như trên tivi, không có vẻ cao quý rạng rỡ như ở trước mắt mọi người.

Nhưng đây chính là người phụ nữ mà anh cần, không hơn.

Nhẫn kim cương được xỏ vào tay cô. Sư Niệm nhìn người đàn ông vẫn không hề đứng dậy.

“Niệm Niệm, không mang lại được cảm giác an toàn cho em là sai sót của anh. Anh yêu em.” Khi nói câu này, Sở Húc Ninh vẫn nhìn sâu vào mắt cô. Sư Niệm hơi sững lại một chút.

Sở Húc Ninh vừa dứt lời, cả hội trường liền yên tĩnh lại, một lát sau liền ào lên một làn sóng âm thanh.

Nhưng đối với Sư Niệm mà nói, những âm thanh đó không hề tồn tại, bên tai cô chỉ còn lại giọng nói của anh, chỉ có lời hứa hẹn của anh.

Câu nói cô đã chờ đợi bao nhiêu năm, giờ cuối cùng cũng chờ được. Cô không kích động nhảy cẫng lên như trong tưởng tượng, mà cảm giác giống như bụi trần lắng dọng, giống như khi cô hao hết tâm sức để khẩn cầu một việc, vào lúc cô định từ bỏ, đột nhiên người khác lại đặt nó trước mặt cô. Cho nên lúc này, ngoại trừ bụi trần lắng đọng, cô không biết mình còn có thể dùng thứ tâm trạng thế nào để biểu đạt cảm xúc của mình.

Phồn hoa đi qua, đọng lại, chỉ có cảm giác này.

Sư Niệm không biết tại sao mình mới hai mươi tuổi lại có nhận thức như vậy, nhưng cô thích bản thân mình lúc này, thích cảm giác bụi trần lắng đọng của bản thân lúc này. Bởi vì đã không còn gì có thể khiến cho trái tim của cô tiếp tục dao động như lần đầu tiên thấy anh nữa.

Sở Húc Ninh đứng dậy. Sư Niệm vươn tay ôm lấy anh, thấp giọng nói: “Em yêu anh, đến giờ cũng chưa từng thay đổi. Đời này cho dù xảy ra chuyện gì, tình cảm em dành cho anh cũng sẽ không thay đổi.”

Sở Húc Ninh ôm người con gái trước mặt, cho dù cô không nói, anh cũng tin. Bởi vì đối với Sở Húc Ninh mà nói, Sư Niệm là bất ngờ duy nhất trong cuộc đời này của anh, cũng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của anh. Bây giờ, anh đã nắm được hai điều này, đồng thời cũng sẽ không buông tay một nguồn sáng nào hết.

Vào lúc Sư Niệm đang cảm động với màn cầu hôn của anh, Sở Húc Ninh tiếp tục kéo cô đi ra ngoài. Sư Niệm cho rằng anh muốn về nhà, vội vàng nói: “Chuyện đó, không bằng em về trước đã, lát nữa anh...”

Sư Niệm còn chưa nói hết lời, liền thấy cả một bầu trời hoa hồng đổ ập xuống, vây bọn họ trong biển hoa.

Sư Niệm vụt ngẩng đầu, hương hoa lan tỏa khắp nơi, cánh hoa từ từ bay xuống rơi vào mặt cô, mang theo cảm giác mềm mại.

“Hoa hồng Champagne!”

Đây là loài hoa mà Sư Niệm thích nhất, nhưng mùa này, thành phố B không có loại hoa này, cho nên hẳn là do anh đặt riêng mới có.

Năm chiếc trực thăng, thật sự là bay ra hoa, ngay cả hoa hồng được tung ra cũng khiến người ta thấy thật đa dạng, có thể thấy bọn họ đã từng tập luyện rồi.

Sư Niệm từ đầu đến cuối vẫn ngẩng đầu nhìn màn mưa hoa, không kìm được mà vươn tay ra, để cánh hoa rơi vào lòng bàn tay mình.

...