...
Thủy An Lạc hơi chớp mắt, dạo nay Sở Ninh Dực bị nghiện hôn cô à?
Như để trừng phạt tội không tập trung của cô, Sở Ninh Dực hơi dùng lực, cắn lấy cặp môi anh đào của cô. Thủy An Lạc bị đau, nhưng cũng hiểu được ý của anh, trực tiếp vươn tay vòng qua cổ, đón lấy nụ hôn của anh.
May thay, lần này tiểu ma vương không tỉnh lại, không có ai quấy rầy đến bọn họ, cho đến khi Sở Ninh Dực thỏa mãn rồi hai người mới kết thúc nụ hôn này.
Cánh môi anh đào của Thủy An Lạc vì bị anh hôn mà thành ra đỏ ửng.
Sở Ninh Dực tì trán lên trán cô, thấp giọng nói, "Thế này lại hay, không cần son môi nữa."
Sắc mặt Thủy An Lạc cứng đờ, sau đó cúi đầu cắn lên môi Sở Ninh Dực một cái, lúc nhả ra mới cười tít mắt nói: "Xem đi, anh cũng không cần nữa rồi." Thủy An Lạc nói xong liền sung sướng chạy vào phòng tắm trước khi Sở Ninh Dực kịp bắt được cô.
Sở Ninh Dực vươn tay xoa môi mình, cuộc sống vô vị của anh, vì cô mà có thêm thật nhiều màu sắc.
Thủy An Lạc rửa mặt xong, thay lễ phục, sau đó vấn một kiểu tóc nụ hoa đơn giản.
Lúc đang nhìn mình trong gương, Thủy An Lạc thoáng liếc thấy Sở Ninh Dực tiến đến nhưng không quay lại nhìn anh mà chỉ mở miệng nói: "Nhìn xem, mỹ nữ trong gương này là ai?"
Sở Ninh Dực đã quá quen với cái bệnh tự kỷ này của cô rồi. Anh bước tới sau lưng cầm lấy sợi dây chuyền trong tay đeo cho cô.
Thủy An Lạc thấy hơi lành lạnh trên cổ, cúi đầu nhìn chiếc vòng pha lê, cô vươn tay cầm lấy mặt dây đeo, đó là một thiên sứ nhỏ hoàn toàn trong suốt, to bằng móng tay nhưng nhìn rất sống động.
"Đây là em à?" Thủy An Lạc cười tít mắt tựa vào vai anh, giọng nói càng thêm tự luyến: "Em là thiên sứ bé bỏng của anh đúng không?"
Thủy An Lạc vừa dứt lời, Sở Ninh Dực đã đen mặt muốn tháo ngay cái vòng trên cổ cô xuống, trình độ tự kỷ của cô vợ nhỏ nhà anh đã thăng cấp đạt đến trình độ của anh rồi.
"Anh tặng em rồi mà, tặng em rồi." Thủy An Lạc vội vàng túm lại, không cho anh lấy lại.
Thật ra Sở Ninh Dực cũng chỉ làm bộ như thế mà thôi, sao có thể lấy lại thật được.
"Da mặt đúng là ngày càng dày." Sở Ninh Dực nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má trắng nõn của cô.
"He he, là do anh Sở anh dạy bảo tốt." Thủy An Lạc cười tủm tỉm nói, vẫn cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ thiên sứ nhỏ của mình.
Sở Ninh Dực vươn tay cốc lên đầu cô. Thủy An Lạc đã trang điểm ăn mặc xong xuôi liền nhường phòng tắm lại cho anh, còn mình thì vui sướng chạy ra ngoài. Cô còn phải gọi con trai nhà cô dậy, sau đó ăn mặc chải chuốt cho thằng bé thật bảnh chọe mới được.
Tiểu Bảo Bối bị đánh thức, khắp người đều khó chịu, chẳng thèm trưng cái mặt cười mọi khi của mình ra cho mami xem nữa.
Thủy An Lạc cũng chẳng để ý xem con trai có đang giận hay không, dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc không có chính kiến, giây trước còn giận, giây sau đã hết rồi.
Thủy An Lạc tìm quần áo, "Áo trong đâu rồi nhỉ? Áo khoác đâu rồi?" Cô cúi đầu nhìn quần áo trong tay mình.
Tiểu Bảo Bối thấy mẹ không để ý đến mình, con tim thủy tinh tan vỡ, nằm thẳng cẳng trên giường khóc toáng lên.
"À, hồi trước hình như ba con còn mua cho con một bộ đồ liền hình con ong nữa, để mẹ xem có mang theo không nhé." Thủy An Lạc bỗng nhớ tới mà như phát hiện ra một lục địa mới, hồi trước lúc Sở Ninh Dực mua cô còn sợ không mặc được, bởi vì ở thành phố A tiết trời đã lạnh hơn, giờ đến đây mặc là đúng hợp luôn.
Tiểu Bảo Bối khóc mãi, thấy mẹ đột nhiên bỏ đi, lại càng thêm ấm ức!
Mẹ, mẹ không thấy sao? Thái tử của mẹ đang khóc, đang khóc đây này!
Đáng tiếc, cho dù Tiểu Bảo Bối có tủi thân đến thế nào cũng không thay đổi được sự nhiệt tình đi kiếm quần áo của mẹ mình.
...