...
Trong bệnh viện vẫn im lặng không có bất kỳ tiếng động nào.
Khác hoàn toàn với cảnh ồn ào ban ngày.
Sở Húc Ninh vẫn đứng bên ngoài, vết máu trên người anh đã khô bết lại.
Toàn thân anh bị bao phủ trong cảm giác tuyệt vọng không thể nói thành lời.
Đó là con của anh, trên thế giới này, là người có quan hệ máu mủ thân cận nhất với anh, trong khi anh không biết, bé con đã dùng cách thức kịch liệt nhất để thông báo về sự tồn tại của nó, cũng dùng cách ấy để rời xa cuộc đời anh.
Nếu như không phải vì anh, có lẽ đứa trẻ này sẽ không sao cả.
“Choang...” Trong phòng vang lên tiếng cốc chén rơi vỡ, cơ thể Sở Húc Ninh bỗng chốc biến mất khỏi hành lang.
Sư Niệm còn chưa kịp phản ứng lại đã được anh đặt ngay ngắn trên giường. Cô thậm chí còn không thấy bóng anh bước tới.
“Em đừng cử động.” Sở Húc Ninh lên tiếng, giọng anh run run, như thể chỉ cần có cử động một chút sẽ biến mất ngay vậy.
Sư Niệm ngoan ngoãn nghe lời, không cử động. Cô nhìn người đàn ông đang cứng đơ và run rẩy kia, đầu ngón tay anh đè lên vai cô. Sư Niệm có thể cảm nhận rõ ràng rằng anh đang sợ hãi.
Chiếc cốc thủy tinh vỡ vụn, mảnh vỡ đầy trên sàn nhà, anh chỉ đi đôi dép lê đã bị mảnh thủy tinh cắm phải, nhưng anh không hề để tâm, chỉ nhìn Sư Niệm chằm chằm.
Sư Niệm nhấc tay lên, nắm nhẹ lấy cổ tay anh rồi nói, “Em chỉ muốn uống nước thôi mà.”
Giọng cô khàn khàn, do quá nhiều đau đớn đè nén bên trong.
Nhưng thấy Sở Húc Ninh thế này, Sư Niệm biết, chị dâu Cả nói đúng, người đàn ông đội trời đẹp đất không gì đánh bại nổi này đã bị một đứa trẻ mới tồn tại một tháng và còn chưa thành hình đánh bại rồi.
Sở Húc Ninh khựng lại, cuối cùng cũng buồng cổ ra, sau đó cầm một cái cốc mới rót nước cho cô. Vì những bước đi của anh mà Sư Niệm có thể nhìn thấy vết máu trên những mảnh thủy tinh vỡ.
Nhưng người đàn ông đang rót nước kia dường như không hề phát hiện ra, anh rót nước xong, bước tới, ngồi lên giường, cẩn thận đưa cho cô, “Còn nóng đấy, em uống chậm thôi.”
Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh, trong lòng như bị một con dao rỉ sét cửa qua, cảm giác tuyệt vọng ấy là do cô mang đến cho anh.
“Sở Húc Ninh.” Sư Niệm khẽ gọi, cô dựa vào lòng anh, nhấp một hớp nước.
Nóng...
Nhưng nước trà nóng bỏng miệng ấy không thể làm nóng được trái tim cô.
“Có phải nóng quá không.” Sở Húc Ninh nghe thấy tiếng cổ, vội vàng cúi đầu xuống thử, quả thực hơi nóng, cho nên anh đưa tay ra lấy một cái cốc khác, để qua để lại cho nước mau nguội.
Suốt cả quá trình Sự Niệm vẫn dựa vào lòng anh, nhìn anh cẩn trọng làm nguội nước cho cô. Hồi còn nhỏ, khi cô bị ốm, dì cũng giúp cô làm nguội nước như vậy. Dì còn vừa đổ vừa nói: Mau nguội đi, mau nguội nhé, cún con đang đợi.
Sư Niệm thấy sống mũi cay cay, khẽ nhắm mắt lại, giọt nước mắt của cô rơi trên chiếc áo của anh, thấm ướt nó.
Động tác của Sở Húc Ninh hơi khựng lại. Anh tiếp tục động tác máy móc của mình, dường như chỉ có vậy, nhưng hốc mắt anh cũng hằn đầy tơ máu. Một lát sau, một giọt nước trong suốt như pha lê rơi xuống cổ tay Sư Niệm đang nắm chặt lấy áo anh.
Cơ thể Sư Niệm bỗng chốc cứng đờ, độ nóng ấy gần như làm cô bị thương.
Sở Húc Ninh khóc rồi, người đàn ông có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa từng khóc ấy... đã khóc rồi.
Không ai trong số họ nói câu gì, Sư Niệm vẫn nắm chặt lấy áo anh. Cô tựa trán vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập, dường như chỉ có vậy cô mới giảm bớt được nỗi đau trong lòng mình.
...