...
Thủy An Lạc vừa phát sốt, Lý Tử đã đến kiểm tra, thuốc hạ sốt cũng đã tiêm, nhưng lại chẳng có tác dụng gì cả.
Lý Tử muốn Sở Ninh Dực ra ngoài, tuy rằng kết quả kiểm tra máu của Thủy An Lạc còn chưa có, nhưng cũng có thể đoán trước được.
Sở Ninh Dực vẫn ngồi bên giường nắm lấy tay Thủy An Lạc. Có lẽ vì khó chịu, đầu Thủy An Lạc cứ cựa quậy mãi, miệng thì lẩm bẩm, nhưng lại không nghe rõ rốt cuộc cô đang nói gì.
“Sở tổng, anh phải rời khỏi đây.” Lý Tử trầm giọng mở miệng.
“Anh nghĩ giờ tôi đi có ích gì không?” Sở Ninh Dực thản nhiên hỏi lại.
“Nhưng chí ít hiện tại anh còn chưa bị làm sao.” Lý Tử cũng không tỏ ra sợ sệt trước anh, chỉ theo thực tế mà nói.
“Có thời gian ở đây khuyên tôi, không bằng dùng thời gian đó đi tìm cách chưa trị đi. Anh đã mất hai ngày rồi đấy.” Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn Lý Tử nói.
Lý Tử còn định mở miệng khuyên bảo anh vài câu, nhưng cuối cùng đành từ bỏ.
Bởi vì anh biết, khuyên bảo mà có tác dụng thì anh ta đã chẳng phải là Sở Ninh Dực.
“Nếu như định ở lại thì dùng rượu cồn hạ nhiệt độ cho cô ấy.” Giọng nói của Lý Tử vẫn không chút lo sợ nào.
Sở Ninh Dực không mở miệng, chỉ lau mồ hôi trên trán giúp Thủy An Lạc, đêm qua vì cô ho quá kịch liệt nên lúc này giọng đã khản đặc, ngay cả tiếng ho cũng như tiếng xé vải.
Lý Tử ra khỏi phòng, Sở Ninh Dực cầm miếng bông thấm ướt chấm lên bờ môi khô khốc của cô, hàng lông mày nhíu chặt không thả lỏng lấy một khắc.
“Ba... ba...” Giọng nói Thủy An Lạc tuy vẫn khàn nhưng đã có thể nghe rõ hơn được một chút.
Hình như cô mơ thấy ác mộng, ngay cả bàn tay đang túm lấy chiếc chăn cũng siết chặt hơn.
Sở Ninh Dực buông miếng bông ra, nắm chặt lấy tay cô, đặt bên môi mình khẽ hôn nhẹ: “Lạc Lạc...”
“Không phải ba tôi, không phải ba tôi...” Thủy An Lạc bỗng kích động quát lên, cả người cũng theo đó mà run rẩy kịch liệt.
Sở Ninh Dực vươn tay giữ lấy vai cô, cô ấy đang nói gì vậy?
Không phải ba cô ấy?
Cô ấy vẫn còn hoảng sợ vì chuyện tội phạm giết người kia sao?
“Ba em không phải kẻ giết người.” Sở Ninh Dực khẽ nói.
Thủy An Lạc dường như là nghe thấy được lời anh nói, tâm trạng cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng có vẻ như vẫn còn đang sợ.
“Đừng hận em được không, đừng hận em, Sở Ninh Dực, đừng mà, đừng...” Thủy An Lạc càng nói càng căng thẳng, cuối cùng nước mắt theo khóe mắt trượt xuống.
Bàn tay đang nắm lấy tay cô của Sở Ninh Dực siết chặt hơn.
Anh hận cô?
Tại sao Thủy An Lạc lại có suy nghĩ này?
“Ngốc ạ, sao anh lại hận em được?” Sở Ninh Dực khẽ lên tiếng.
Thủy An Lạc mấp máy miệng, nhưng không thể nào nghe rõ được cô đang nói gì, có lẽ là bởi vì vừa mới nói quá nhiều, cho nên lúc này cô đã hoàn toàn mệt mỏi.
Thủy An Lạc mê man thiếp đi. Sở Ninh Dực vươn tay kéo chăn đắp ngay ngắn lại cho cô, di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Sở Ninh Dực cầm điện thoại lên, vừa thấy dãy số gọi tới, anh trực tiếp ấn từ chối cuộc gọi luôn.
Nhưng người bên kia dường như không có ý định từ bỏ, lại gọi lại lần nữa.
Sở Ninh Dực vẫn từ chối, cuối cùng liền chặn số đó lại.
Hiện tại, người anh không muốn gặp nhất chính là Viên Giai Di, không muốn một chút nào.
Nhất là bây giờ, có nói cũng chỉ mượn danh nghĩa muốn tốt cho anh, khuyên anh ra ngoài.
Viên Giai Di gọi lại lần nữa, điện thoại đã báo tắt máy. Gian phòng cô ta đang ở cách phòng cách ly của Sở Ninh Dực không xa, nhưng cô ta không biết Sở Ninh Dực đã tắt điện thoại hay là đã chặn số điện thoại của cô ta rồi nữa.
...