Chương 3583: Trả thù [5]


...

Sở Lạc Nhất nghe ba mẹ chồng cãi nhau, chẳng hiểu sao tâm tình không tệ như ban nãy nữa.

Cô và Cố Tử Thành thuộc về nội chiến, vấn đề hiện tại là những kẻ bên ngoài kia rốt cuộc muốn làm gì?

“Ba, Cố Tử Thanh chắc không đắc tội với ai chứ, có khi nào là ba...”

“Nó đắc tội ít người chắc?” Cố Tước Tỉ cười lạnh, “Vấn đề của nó thì đừng đẩy lên người ba.”

Ba chồng, ba thật sắc bén!

“Nhất Nhất nói không sai, anh... Này, sao lần nào nói đến chuyện này anh cũng chạy thế, có bản lĩnh làm thì anh phải có bản lĩnh thừa nhận đi chứ!”

Sở Lạc Nhất thấy tiếng nói ở phía bên kia càng lúc càng xa. Cô nghĩ ba mẹ chồng chắc sẽ không quay lại ngay đâu.

Tiểu Quỷ Quỷ nằm bò trên chân Sở Lạc Nhất, không phải ông bà nội đang nói chuyện với nhóc à? Sao ông bà cãi nhau rồi đi mất tiêu rồi?

Sở Lạc Nhất bất an suốt một buổi chiều. Tin tức mà Sở Lạc Duy báo cho cổ là, quả thực không tìm thấy chứng cứ nào về việc chuyện này do Lương Tâm Khiết làm, cho nên chỉ có thể từ từ điều tra thôi.

[Sở Lạc Duy: Cẩn thận đây là con đường vàng của Cố Tử Thành, sau cùng ai bị bẫy, chưa biết được đâu.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh thật nham hiểm!]

[Sở Lạc Duy: So với ai đó thì cũng một chín một mười thôi, đó là một con sói đội lốt cừu.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không phải chứ!]

[Sở Lạc Duy: Đấy, nhìn đi, chính em cũng không dám chắc chắn, ai mà biết được đây có phải thủ đoạn cầu xin sự tha thứ của Cố Tử Thành không. Cũng vì em là em gái anh, nếu không thì em bị lừa cũng không liên quan gì tới anh nhé!]

Sở Lạc Nhất: “.”

Mà người ở bên kia dường như không chịu bỏ cuộc, khung đối thoại cứ hiển thị đối phương đang nhận tin nhắn, có thể thấy người kia đang gõ chữ mãi.

[Sở Lạc Duy: Đó là ai chứ? Là Cố Tử Thành đấy, được người ta gọi là con hồ ly già đấy, em trong tay anh ta cứ như con thỏ trắng. Muốn đấu với anh ta á, em đề cao bản thân mình quá đấy!]

Sở Lạc Nhất cảm thấy có lẽ cô có một ông anh trai giả mất rồi!

Lúc này Kiều Vị Nhã đang nằm trên đùi Sở Lạc Duy, nhìn anh gõ từng chữ trả lời, không khỏi giật giật khóc miệng.

“Cậu làm gì vậy?” Kiều Vi Nhã nắm lấy điện thoại của anh, “Chuyện này không nhỏ đầu, cậu còn chấm dầu vào lửa, sợ thiên hạ không đủ loạn à?”

“Tôi chỉ củng cố lòng quân cho con bé thôi, đừng như Triệu Hân Hân, không cần có đối thủ ra tay đã tự buông vũ khí đầu hàng rồi, mất mặt lắm.”

Còn anh, tuyệt đối không cho phép em gái mình mất mặt như thế.

Kiều Vi Nhã: “...”

Với tư cách là chị em tốt của Hân mập, cô muốn nói câu này cho cô ấy quá!

“Nhưng cậu chẳng nói chính cậu cũng không tra ra được người kia cơ à? Cậu đang gián tiếp thừa nhận người kia giỏi hơn cậu đấy hả?” Kiều Vị Nhã tươi cười cất tiếng.

“Không nhé!” Sở Lạc Duy thành công khiến em gái mình đổi từ câu “Không phải chứ” thành “Đậu mè, tên cầm thú Cố Tử Thành này”, cho nên anh rất hài lòng với đáp án này, “Vì chuyện đã xảy ra rồi, mà tôi không nghĩ được cách giải quyết, dù gì cũng không sao, tại sao không làm chút chuyện khiến mình vui vẻ nhỉ?”

Kiều Vi Nhã nhìn dáng vẻ anh đây nhìn thấu vạn sự trong thiên hạ mà không kiềm lòng được, đưa tay ra bóp mặt anh, “Cậu như thế này thật sự rất gợi đòn đấy!”

Sở Lạc Duy đưa tay nắm lấy tay cô, siết chặt tay lại, “Tôi chỉ tự tin thôi.”

Kiều Vi Nhã nhìn dáng vẻ tự tin của anh, không khỏi nhíu mày, “thiếu niên thiên tài”, “thần đồng kinh doanh”, những danh hiệu mà truyền thống dành cho anh rất nhiều, dường như, anh sinh ra đã mặc định là người nên thành công như thế.

“Sao thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?” Sở Lạc Duy khẽ nheo mắt, trong ánh mắt nhìn cổ ẩn chứa vẻ đánh giá.

...