...
Mặc Doãn nhìn về phía Tân Nhạc, một cô gái không xuất chúng nhưng thắng ở tính cách không tệ.
Ông khẽ gật đầu, không nói gì nữa mà chỉ xoay người rời đi.
Mặc Lộ Túc hơi nheo mắt lại, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn rũ xuống.
Mặc Doãn đã đi tới cửa thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Mặc Lộ Túc: “Lộ Túc, có đôi khi tình cảm cần phải biểu đạt ra bên ngoài.”
Mặc Lộ Túc nghe vậy thì khẽ cùng người lại rồi ngẩng đầu nhìn ba mình.
Nụ cười của Mặc Doãn có chút cay đắng: “Con đừng đi vào vết xe đổ của ba và mẹ con, bây giờ có muốn nói thì đã không còn người để lắng nghe nữa rồi.” Ông nói xong liền thật sự rời khỏi đây.
Muốn nói nhưng đã không còn người để lắng nghe nữa.
Sau lưng Mặc Lộ Túc đột nhiên toát một tầng mồ hôi lạnh, anh quay lại nhìn cô gái đang ngủ say kia.
Chẳng phải cô vẫn ở đây đó sao?
Cô sẽ không đi đâu cả. Anh cũng sẽ không làm tổn thương cô như ba anh đã làm tổn thương tới mẹ anh.
Nửa đêm Tân Nhạc tỉnh dậy vì khó chịu, nhưng cô sợ sẽ khiến Mặc Lộ Túc tỉnh giấc cho nên không dám gây ra hành động mạnh.
Nhưng vì lồng ngực khó chịu quá nên cô đành phải rời giường rồi vịn vào vách tường đi ra ngoài, nhiệt độ lành lạnh ngoài hành lang mới có thể khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Tân Nhạc ngồi bệt xuống đất, duỗi thẳng hai chân mình ra, như thể có vậy thì có mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau khi Tân Nhạc đi ra ngoài, Mặc Lộ Túc nhẹ nhàng mở hai mắt mình ra, nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà chứ không hề nhúc nhích.
Lúc Tân Nhạc khó chịu đến mức muốn lăn lộn dưới mặt đất thì Thủy An Lạc xuất hiện, cơn đau đớn này còn lớn hơn những gì cô đã tưởng tượng.
Thủy An Lạc đi qua muốn đỡ Tân Nhạc đứng dậy, nhưng Tân Nhạc lại khom người không muốn di chuyển: “Đừng động vào tôi, tôi khó chịu lắm.”
Người chưa bao giờ khó chịu đến mức tận cùng sẽ không hiểu được cảm giác lúc này của cô, toàn thân cô đau nhức như thể giờ có ai chạm vào cũng khiến cô cảm thấy đau đớn đến mức hít thở không thông.
Thủy An Lạc dứt khoát đứng dậy vào phòng rồi bỏ chăn ra ngoài. Cô nhìn thoáng qua giường của Mặc Lộ Túc thì thấy anh đã mở to mắt nhưng cô đầu kịp quản đàn anh của mình đang đấu tranh tâm lý cái quái gì. Cô chỉ vội vàng mang chăn ra ngoài rồi trùm lên người của Tân Nhạc.
“Tân Nhạc! Như vậy không được, kế tiếp còn mấy ngày nữa, hay là...” Thủy An Lạc quỳ xuống đất, dùng chăn ôm lấy bạn mình thật chặt: “Bà mới hai mươi lăm, đàn anh tuổi cũng không lớn, về sau hai người còn rất nhiều cơ hội mà.”
Có lẽ nhiệt độ trên người ấm hơn một chút nên Tân Nhạc cũng vơi bớt cảm giác đau khổ đi phần nào. Cô ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, trên trán vẫn còn ướt đẫm từng giọt mồ hôi.
“Sao bà lại tới đây?”
“Lo lắng cho bà chứ sao!” Thủy An Lạc nói rồi giúp Tân Nhạc lau đi mồ hôi vương trên trán: “Để tôi dìu bà vào.”
Tân Nhạc lắc đầu. Mặc Lộ Túc vẫn còn ở bên trong, cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng có lúc này. “Bà thành ra thế này cũng vì anh ấy, dựa vào đầu mà không cho anh ấy biết?” Thủy An Lạc có chút nóng nảy khiến âm lượng cũng lớn hơn vài phần.
“Nhưng mà tôi yêu anh ấy.” Tân Nhạc nói rồi được Thủy An Lạc đỡ dậy, trong giọng nói của cô mang theo chút hèn mọn.
Thủy An Lạc cẩn thận chen chân sau lưng Tân Nhạc, cố gắng để Tân Nhạc không chạm vào mặt đất lạnh như băng: “Tân Nhạc, bà như này không phải là yêu! Tình yêu không phải là sự đòi hỏi. Có lẽ bà cho rằng bà trả giá như thế này là đúng, nhưng bà trả giá rồi lại không chấp nhận cho anh ấy trả giá thì đây còn gọi là tình yêu nữa không?”
Tân Nhạc nhìn Thủy An Lạc, tròng mắt khép hờ, không biết là vì khó chịu hay là vì mệt mỏi.
Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh cô, cho dù đã cách một lớp quần áo rất dày nhưng vẫn cảm nhận được sự lạnh giá thấu xương bên dưới.
“Nếu bà cho rằng tình yêu là sự trả giá, như vậy là từ chối để anh ấy trả giá chẳng khác nào bà đang từ chối cho anh ấy cơ hội yêu bà! Tân Nhạc! Bà muốn anh ấy yêu bà nhưng lại không cho anh ấy yêu bà, bà không cảm thấy bà như vậy rất mâu thuẫn hay
sao?”
...