Chương 1187: Quay đầu [9]


...

Lúc Thủy An Lạc chạy tới Thủy gia thì chỉ còn lại vết máu trên sàn nhà, hoàn toàn không còn bất kỳ bóng người nào.

“Sở Ninh Dực! Sở Ninh Dực!!!” Thủy An Lạc gọi một hồi, sau đó lại xoay người chạy ra ngoài.

“Lạc Lạc! Em đừng đuổi theo! Bà ta đang chờ em đến đấy!” Lạc Hiên đột nhiên xuất hiện. Anh vươn tay túm chặt lấy cổ tay của cô: “Em không đi thì Sở Ninh Dực cũng không sao đâu!”

“Không sao, nhưng sẽ bị giam cầm suốt đời đúng không?” Thủy An Lạc đột nhiên lớn tiếng hét lên, cô giằng mạnh tay ra khỏi tay của Lạc Hiên.

Giam cầm mới là sự tra tấn kinh khủng nhất đối với Sở Ninh Dực.

“Lạc Hiên! Anh đưa em đi tìm anh ấy đi, em sẽ xóa sạch ân oán giữa chúng ta!” Thủy An Lạc lật tay nắm lấy cánh tay của Lạc Hiên rồi trầm giọng nói.

“Chẳng lẽ em muốn vào cái ngục giam kia cả đời sao?”

“Vậy em để anh ấy ở đó cả đời thì được à?” Thủy An Lạc lớn tiếng phản bác: “Lạc Hiên! Em thành như bây giờ đều là do anh làm hại, đều do anh làm hại!”

Lạc Hiên ngẩng đầu, anh để mặc Thủy An Lạc bấu chặt lấy cánh tay của mình.

Chính mắt anh đã nhìn thấy mẹ mình lúc còn sống như thế nào cho nên mới sợ hãi nơi đó đến vậy. Thế nên anh chắc chắn sẽ không để cho đứa con của mình có bất cứ nguy hiểm nào. Thế nên anh mới lựa chọn Thủy An Lạc.

“Anh dẫn em đi đi, anh dẫn em đi đi mà.” Thủy An Lạc đau đớn nói, những giọt nước mắt của cô đã thấm đẫm ống tay áo của anh.

“Lạc Lạc, sự phản kháng của em chỉ đổi lại cả cuộc đời em sẽ bị giam cầm mà thôi!” Lạc Hiên ấm ức nói.

“Em quyết sống mái với bà ta. Em trẻ tuổi hơn bà ta. Em không phá hủy được Long gia thì cũng phải ám bà ta đến chết. Bà ta chết rồi nhưng Long gia không có người nối nghiệp thì cũng giống như bị phá hủy!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ nói, rõ ràng cô đã hạ quyết tâm được ăn cả ngã về không.

Nếu như thật sự phải bị nhốt thì người bị nhốt cũng phải là cô, Sở Ninh Dực vô tội.

Lạc Hiên cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, trong lòng càng thấy hổ thẹn hơn.

“Được, để anh dẫn em đi.” Cuối cùng Lạc Hiên vẫn thỏa hiệp.

Long Nhược Sơ không đưa Sở Ninh Dực quay về Rome mà đi thẳng đến núi Châu.

Núi Châu?

Từ lúc Sở Ninh Dực bị đưa tới một căn nhà nhỏ cũ nát để giam giữ, anh vẫn luôn nhìn ngó xung quanh.

Long Nhược Sơ nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi trên cái chiếu rách nát, bà ta chậm rãi nói: “Cậu còn một cơ hội để lấy Lạc Lạc đổi tự do cho mình đấy.”

“Tôi nghĩ lần này bà dùng biện pháp vội vàng như vậy để xử lý chuyện này là bởi vì bà đang rất cần một người để nối nghiệp đúng không?!” Sở Ninh Dực dựa người vào vách tường, viên đạn vẫn còn ở trong đùi anh khiến vết thương đau đến chết lặng. Anh biết, nếu vẫn còn để viên đạn như vậy thì chân của anh rất có thể sẽ phải đối diện với nguy cơ bị cắt bỏ.

Nhưng Sở Ninh Dực lại càng hiểu rõ rằng, Long Nhược Sơ không kịp chờ ngược lại còn vội vàng tìm người nối nghiệp là bởi vì thời gian của bà ta đã không còn nhiều nữa rồi.

Long Nhược Sơ nghe vậy thì lập tức biến sắc, hai bàn tay đang buông thõng bên người lập tức siết lại. Bà ta từ từ đến gần Sở Ninh Dực: “Nhóc con, kẻ quá thông minh thì đều không có kết quả gì tốt đâu.”

“Vậy thì hay quá, bà thông minh hơn tôi mà!” Sắc mặt của Sở Ninh Dực tái nhợt, nhưng giọng nói của anh vẫn xen lẫn ý cười.

Long Nhược Sơ đứng dậy rồi cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực, có vẻ như đang tự nói với chính mình: “Nếu như cậu và Lạc Lạc có một đứa con có mắt tím thì tốt quá.”

“Sẽ có, thế nhưng chắc chắn nó sẽ được sinh ra sau khi bà chết.” Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn bình thản không chút gợn sóng như trước nhưng bàn chân của Long Nhược Sơ đang nghiến lên vết thương của anh khiến cho cả người anh cứng ngắc. Thế nhưng anh vẫn không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Đúng là xương cậu cứng rắn thật. Sở Ninh Dực, vì Lạc Lạc mà cậu thực sự nguyện ý làm như vậy sao, thậm chí còn không tiếc mất đi hai chân mình?” Long Nhược Sơ trầm giọng hỏi.

Trong khi đó, hai ông chồng của bà ta đều là những kẻ bạc tình.

...