Chương 1257: Lão phật gia đi xem mắt [9]


...

Hai người giằng co nhau một hồi, cuối cùng Phong Phong mạnh mẽ đẩy ai kia vào cây đại thụ bên cạnh, sau đó đè cả người lên người cô.

Bùm...

Cái động tác mập mờ này của Phong Phong khiến hai má của Kiều Nhã Nguyễn lập tức cháy phừng phừng.

Gương mặt đẹp trai của anh ta sát đến mức khiến cô nhìn mà hoa cả mắt.

Mắt Phong Phong hơi co lại, anh ta nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt mình, như thể vào thời khắc này thì những bất an xao động trong lòng anh ta đã được cứu rỗi.

Cô gái đang ở trong lòng anh ta là thật, hơi ấm mà anh ta cảm nhận được lúc này cũng là thật.

Cơn mưa đột nhiên trút xuống.

Mưa xuân vẫn còn vương chút hơi lạnh của mùa đông, chạm vào người cũng khiến con người ta thấy lạnh lẽo.

Kiều Nhã Nguyễn không động đậy được, nhưng may sao phần lớn nước mưa đều bị tấm lưng dày rộng của Phong Phong cản lại.

“Phong Ảnh đế, anh dự định tiến quân vào mảng phim tình cảm lãng mạn nên muốn tóm tôi tới luyện tay đấy à?” Kiều Nhã Nguyễn giãy giụa mãi không ra thì dứt khoát không thèm giãy nữa, cô thực sự không phải đối thủ của tên này.

Đôi mắt đẹp của Phong Phong nhìn chằm chằm vào Kiều Nhã Nguyễn, dường như anh ta đang muốn nhìn thấu được trái tim đang nằm trong cơ thể của cô.

“Em thiếu đàn ông đến thế cơ à?”

Rõ ràng Phong Phong không hề có ý này, nhưng cứ mở miệng ra thì lại chỉ có những lời khiến đối phương bị tổn thương.

Kiều Nhã Nguyễn bị anh ta đâm một nhát như vậy, trái tim cảm thấy đau xót không thôi, nhưng cô vẫn cố giữ nét mặt tươi cười như hoa: “Đúng vậy, anh nhìn xung quanh thử xem, mấy người tầm tuổi tôi đều có vài người bạn trai rồi, mà tôi đây còn chẳng có nổi một mối tình đầu thì có mất mặt hay không chứ!”

Chẳng có nổi một mối tình đầu!

Phong Phong tức giận nhìn chằm chằm Kiều Nhã Nguyễn, cô nói cô không có mối tình đầu, vậy thì anh ta là cái gì?

Đối diện với ánh mắt của Phong Phong nhưng Kiều Nhã Nguyễn không run sợ chút nào. Cô đâu có nói sai, cho tới giờ phút này thì giữa hai người bọn họ cũng từng có cái gì đâu.

“Kiều Nhã Nguyễn! Em...”

“Tôi làm sao? Phong Ảnh đế lại tính bao vây tôi đấy hả? Hay là Ảnh đế Phong Phong vẫn còn tình cảm sâu nặng với trường cũ cho nên muốn đến trường học cũ để tìm vài cái tiêu đề báo chí?” Kiều Nhã Nguyễn chưa bao giờ biết cô lại có thể nói trôi chảy như vậy.

Phong Phong siết chặt bả vai cô. Anh ta biết Kiều Nhã Nguyễn đang tức giận, tức giận vì ngày đó anh ta không chịu cho cô một câu trả lời.

“Nếu như em muốn, anh...”

“Đừng tỏ vẻ đáng thương như vậy. Kiều Nhã Nguyễn tôi đây không thấp hèn như thế đâu!” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên gắt lên cắt lời anh ta: “Phong Ảnh đế, anh mở mắt ra mà nhìn cho rõ, bây giờ là tôi - Kiều Nhã Nguyễn này không cần anh nữa, đừng có vác cái cờ thương hại đi làm bất cứ chuyện gì nữa!”

Nếu như em muốn...

Vài từ không nhẹ không nặng như vậy ấy thế mà lại đâm thẳng một dao vào trái tim cô.

Anh ta đang thương hại cô sao?

Kiều Nhã Nguyễn này chưa bao giờ cần kẻ khác thương hại, nhất là anh ta!

“Em đi xem mắt còn không phải là vì muốn kích thích anh sao?” Phong Phong bỗng tức giận nói.

Cơn mưa ngày càng lớn, những hạt mưa rơi xuống đập thẳng vào khuôn mặt Kiều Nhã Nguyễn.

Nhưng lại chẳng là gì so với nỗi đau mà những lời nói của Phong Phong mang lại.

Mục đích của mình cứ thế bị người ta vạch trần một cách trắng trợn, lại còn dùng cái giọng điệu giễu cợt như vậy để nói nữa.

Kiều Nhã Nguyễn cố gắng đẩy người ra: “Phong Phong anh dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây, bà đây mà còn quay đầu liếc mắt nhìn anh một lần nào nữa thì bà đây sẽ theo họ của anh luôn!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi mạnh mẽ xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Phong Phong lặng người đứng trong màn mưa, toàn thân anh ta chẳng còn chút sức lực nào nữa cả, rõ ràng ý của anh ta đâu phải như vậy mà đúng không?

Nhưng anh ta lại bị việc cô đi xem mắt mấy ngày nay ép đến phát điên mất rồi.

Vậy nên khi anh ta nói chuyện cũng đã mất hết cả sự kiềm chế.

Anh ta đâu có muốn làm tổn thương cô như vậy.

George bung ô đi tới, anh ta thực sự không thể hiểu nổi tại sao một người đàn ông chói mắt như Phong Phong khi gặp chuyện này lại giống y một kẻ đần độn không có đầu óc như thế.

Lúc Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đang ăn tối thì tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi. Thím Vu vội vã đi mở cửa thì thấy Kiều Nhã Nguyễn ướt sũng bước vào.

Thím Vu bất ngờ kêu lên một tiếng kinh ngạc khiến Thủy An Lạc cũng phải đi ra xem sao.

...