...
Thủy An Lạc vội vàng đặt đũa sang một bên rồi chạy qua đỡ Kiều Nhã Nguyễn đã lạnh cóng cả người vào nhà.
“Mày làm sao thế này hả?” Thủy An Lạc vừa nói vừa đỡ Kiều Nhã Nguyễn đi vào nhà tắm.
“Mày nói xem, Phong Phong có cái chó gì tốt hả?”
“Đúng, đúng, đúng, anh ta là đồ cặn bã, là đồ cặn bã!” Thủy An Lạc nói rồi liền đóng cửa phòng tắm lại, sau đó đi mở nước cho Kiều Nhã Nguyễn: “Nhưng mà mày lại vì một tên cặn bã mà tự hành hạ mình như vậy là sao?”
Kiều Nhã Nguyễn tức giận cởi hết quần áo đang ướt sũng của mình ra. Cô còn lâu mới điên mà đi tự hành hạ bản thân vì anh ta?
Sở Ninh Dực nghe thấy loáng thoáng vài tiếng mắng chửi truyền ra từ phòng tắm, nhà anh bây giờ thành nơi thu nhận dân chạy nạn rồi đấy à?
Tiểu Bảo Bối đang cố gắng học cách cầm cái thìa cơm nho nhỏ của mình, cái đầu nhỏ thi thoảng còn quay đầu nhìn lại: “Sao?”
Đây là sao?
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu nhỏ của Tiểu Bảo Bối một cái rồi tiếp tục cầm cái thìa đút cho con trai ăn.
Đôi mắt to của Tiểu Bảo Bối xoay xoay, rồi lại cúi đầu nhìn thím Vu đang lau nhà. Nhóc vẫn không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Sở Ninh Dực múc canh trứng gà rồi đưa đến sát miệng con trai: “Ăn đi.”
Tiểu Bảo Bối há miệng rồi cười tít mắt nuốt canh, sau đó cái đầu nhỏ lại tiếp tục quay ra đằng sau. Nhóc ta vẫn còn đang tò mò xem mẹ nhóc và mẹ nuôi của nhóc đang làm gì?
Sở Ninh Dực đang bón cơm cho con trai mình, chiếc di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, anh nhìn thấy tên người gọi đến là ai thì lập tức bấm nhận.
“Sở tổng! Anh mau tới đây một chuyến đi! Phong Phong muốn đập nát cả quán bar luôn rồi!” Có vẻ như George cũng đã hết cách rồi.
“Cứ để cho cậu ta đập, hết tức rồi thì bảo cậu ta tính tiền bồi thường cho tôi.” Sở Ninh Dực hời hợt trả lờ. Hai kẻ này nói chuyện yêu đương sao lại còn dở hơi hơn cả anh với Thủy An Lạc trước đây nữa thế.
Sở Ninh Dực nói rồi dứt khoát quăng di động lên trên bàn rồi đút cho Tiểu Bảo Bối thêm thìa canh nữa.
Tiểu Bảo Bối vội vàng lắc lắc cái đầu, cái tay ú nần của nhóc vỗ vỗ lên cái bụng tròn vo của mình, ý bảo con ăn no rồi.
Sở Ninh Dực cũng không ép nữa mà đặt thìa xuống, sau đó lại xoa đầu con trai rồi mới bế nhóc lên: “Thím Vu, tôi đưa Tiểu Bảo Bối ra ngoài một chuyến.”
“Trời đang mưa lớn như vậy mà vẫn dẫn tiểu thiếu gia ra ngoài sao?” Thím Vu có chút không yên lòng nói.
“Không sao đâu.” Sở Ninh Dực nói rồi cầm áo khoác của Tiểu Bảo Bối lên, sau đó mặc vào cho cu cậu.
Được đi theo ba ra ngoài chính là điều mà Tiểu Bảo Bối thích nhất, cuối cùng cũng không phải chơi trong nhà nữa rồi.
Thủy An Lạc ở trong phòng tắm nghe được tiếng Sở Ninh Dực ra ngoài thì quay sang nhìn cô gái đang ngồi trong bồn tắm, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh chống cằm nói: “Này, Phong Phong nói như vậy thật đấy à? Thế này giống tình tiết mấy nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình bị ép buộc đó.”
“Tao nhổ vào, cái gì mà nam chính chứ, bảo là nam cặn bã còn tạm suy xét.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền cầm khăn mặt lên che mặt mình lại.
Thủy An Lạc bĩu môi, cuối cùng đứng dậy: “Để tao đi tìm đồ ngủ cho mày, tối nay mày nghỉ lại đây đi.”
“Có khi anh Sở nhà mày sẽ đá tao ra ngoài mất.” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi nói.
Bước chân của Thủy An Lạc thoáng khựng lại, cứ nghĩ đến chuyện gần đây anh Sở giống bị thần kinh thì quả nhiên liền cảm thấy thấy thôi thì vẫn đừng chung chăn chung gối với anh thì tốt hơn.
“Không đâu, hôm nay để cho anh ấy ngủ với Tiểu Bảo Bối là được.” Như vậy thì tối nay cô có thể được tự do rồi.
“Chậc chậc chậc, coi cái dáng vẻ thô bỉ của mày kìa.”
“Cút đi.” Thủy An Lạc nói rồi đi ra ngoài tìm đồ ngủ cho cô bạn thân.
Kiều Nhã Nguyễn tựa người vào thành bồn tắm rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Phong Phong, đời này cô còn có hy vọng gì với người đàn ông đó nữa thì Kiều Nhã Nguyễn cô đây thật sự phải theo họ anh ta rồi.
“Chẳng phải mày nói hôm nay vẫn còn một buổi xem mắt lúc ăn khuya sao?” Thủy An Lạc đi tới cửa thì quay đầu lại nhìn về phía cô bạn thân.
“Biến, bà đây không đi xem mắt nữa.” Kiều Nhã Nguyễn căm hận nói, nếu không phải vì ba cái việc xem mắt này thì cô cũng không bị người ta mắng như vậy.
...