Chương 3264: Lời cầu hôn của sở húc ninh [2]


...

Sở Lạc Duy vui vẻ ôm Kiều Vi Nhã đi đến hội học sinh. Lúc đi ngang qua dì lao công, Kiều Vi Nhã còn nhắc nhở bà rằng bên kia có thủy tinh, bảo dì ấy qua đó dọn một chút.

“Mấy người trẻ tuổi bây giờ mạnh bạo thật, trong sân trường mà cũng dám ôm ấp nhau như vậy!” Dù lao công vừa cúi đầu đi vừa nói.

Kiều Vị Nhã: “...”

Sở Lạc Duy nhíu mày, cúi đầu nhìn Kiều Vi Nhã. Lúc này Kiều Vi Nhã đã chẳng muốn xuống nữa rồi, đằng nào người mất mặt cũng đâu phải chỉ có một mình có, người không thích chuyện mất mặt phải là cậu mới đúng.

Làm sao Sở Lạc Duy lại không hiểu suy nghĩ của Kiều Vị Nhã cho được, thế nên cậu chỉ bật cười một tiếng sau đó tiếp tục bế cô đi về phía trước.

Số lần cậu mất mặt vì cô gái này còn ít sao? Có gì mà phải ngại?

Sở Lạc Duy ôm Kiều Vi Nhã đến hội học sinh. Lúc này tất cả mọi người đều đi ăn cơm chưa về, hoặc là đã ăn cơm xong rồi về ký túc xá nghỉ ngơi. Hai người họ không ở ký túc xá nên chỉ có thể tới đây chờ.

Sở Lạc Duy đặt Kiều Vị Nhã xuống rồi cởi giầy của cô, kiểm tra xem một chút, sau khi xác định chắc chắn lòng bàn chân của cô thật sự không bị làm sao thì mới yên tâm đi lại giày cho cô.

“Ui chao...” Đúng lúc này hội trưởng hội học sinh trùng hợp bước vào, vừa thấy hai người họ liền vội vàng xoay người: “À ừm, tôi tới không đúng lúc à?”

Kiều Vị Nhã: “...”

Chỉ là đi giày thôi mà, Hội trưởng này kích động cái gì thế hả?

Sở Lạc Duy tiếp tục bình tĩnh cột chắc dây giày cho cô rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Đúng là không đúng lúc, ra cửa rẽ phải, đừng bao giờ bước chân vào nữa.”

Hội trưởng cười mắng một tiếng rồi quay người lại nhìn bọn họ: “Sao hai người tới đây sớm thế? Em dâu lấy thân phận người nhà tới dự họp đấy hả?”

Một tiếng “em dầu” này khiến Sở Lạc Duy rất hài lòng, tuy rằng vị hội trưởng này cũng vô tình chiếm được chút lợi ích.

Kiều Vi Nhã chớp chớp mắt nhìn hội trưởng rồi chợt cười cười hỏi: “Thế có được không ạ? Chị Bạch Phi nói người nhà không được tới, lát nữa chắc em phải ra ngoài chờ mọi người nhỉ.”

Hội trưởng vẫn tỉnh bơ, sau đó mở miệng nói: “Làm gì có chuyện đó, bọn anh vô cùng hoan nghênh người nhà tới giám sát công việc mà, hoan nghênh lắm, nhiệt liệt hoan nghênh luôn.”

Kiều Vị Nhã híp mắt cười hì hì, trông giống hệt một con cáo nhỏ.

Mà Bạch Phi đúng lúc bước vào liền nghe được một câu này, khuôn mặt của cô ta lập tức biến thành màu đen sì.

Sở Lạc Duy vẫn hờ hững như cũ, cậu cũng chẳng buồn quan tâm tới việc Bạch Phi vào đây.

Bạch Phi bước vào, thấy Kiều Vi Nhã ngồi đó cùng Sở Lạc Duy và Hội trường đang đứng, trong lòng cô ta càng cảm thấy bất mãn hơn. Lần này cô ta không nói thẳng ra mà giải thích cho bản thân mình: “Chắc em hiểu nhầm ý của tôi rồi, lần này chúng tôi họp về chuyện làm giám khảo, em là thí sinh mà tham dự thật tình không tốt lắm, chứ tôi không có ý là không cho em tới đây.”

Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, hoàn toàn không có chút cảm giác bị người ta chụp mũ. Cổ chỉ chớp chớp mắt nhìn Bạch Phi: “Ý của chị là đám sinh viên chúng em không có quyền được biết nhưng điều lệ giám thị của hội học sinh các chị a?”

Kiều Vị Nhã mạnh mẽ lật ngược tình thế khiến Hội trưởng cũng phải sửng sốt, vội vàng hòa giải: “Tất nhiên là không phải rồi, hội học sinh làm gì cũng đều công khai và công bằng, cổng lớn bất cứ lúc nào cũng được mở ra

chào đón mọi người đến kiểm tra mà!”

Kiều Vi Nhã hơi hơi nhún vai, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Duy:“Tôi về nhà trước đây.”

Ngay khi Kiều Vi Nhã đứng dậy, Sở Lạc Duy liền nắm chặt lấy tay của cô rồi nhìn về phía Hội trưởng: “Bạn gái của tôi học năm nhất, năm nay đừng để tôi làm giám khảo thi dành cho năm nhất là được, tránh để tôi bị nghi ngờ giúp đỡ thí sinh.” Sở Lạc Duy nói rồi kéo tay Kiều Vị Nhã bỏ đi.

...