...
Vậy là ngày đầu tiên đi học, một mình Bánh Bao Rau đã đánh rụng tất cả mọi tình địch ở trường tiểu học, cảnh này khiến cậu rất hài lòng.
Sở Vi chỉ muốn nói, luận trình độ âm hiểm thì đừng ai bì với Sở Lạc Duy, không thể nào bì được đâu.
Còn Tiểu Bất Điểm khi trở về nhà lại rất tức giận, dám đuổi mình đi, mình sẽ không thèm để ý đến đồ bánh bao thối kia nữa.
Tiết thứ hai, giáo viên bắt đầu phát sách mới, xét thấy bọn trẻ sẽ không nhận thức được quá nhiều chữ nên giáo viên liền bảo bọn trẻ cầm về đưa cho ba mẹ, sau đó nhờ ba mẹ viết tên mình lên trên.
Tên của Sở Lạc Nhất khá dễ viết, cho nên bé đã học viết được từ lâu rồi.
Kiều Vi Nhã lúc này nghĩ ba mình nhất định rất ghét mình, chữ Vi kia thật khó viết, chữ Nhã cũng bao nhiêu là nét.
Tiểu Bất Điểm nằm bò ra bàn than thở. Bé vẫn nên cầm về nhà đưa cho ba viết đi thì hơn.
Bánh Bao Đậu quay lại nhìn cô bé. Lần này hai đứa cuối cùng cũng được ngồi cùng nhau.
“Em làm sao thế?” Bánh Bao Đậu nhân lúc giáo viên đang giới thiệu liền nhỏ giọng hỏi.
“Chị nói xem sao cậu ta lại đáng ghét như thế chứ?” Rõ ràng, cô bé vẫn còn để ý chuyện mình bị đuổi về.
Bánh Bao Đậu chớp mắt. Bé nghĩ chuyện này rất bình thường mà, ai bảo em gạt anh ấy, anh ấy ghét nhất là bị người khác lừa.
Lần này anh ấy làm vậy trước hết là để tất cả mọi người biết cô nhóc này của mình, nhưng lại không để ý đến Tiểu Bất Điểm, chiêu này quả nhiên thâm độc vô cùng.
Các bạn nhỏ lớp một bắt đầu chính thức học tập văn hóa. Tiểu Bất Điểm nghĩ, đồ bánh bao sát vách của sát vách kia là cố ý, làm hại cô bé có chút ghét Sở Vi.
Tuần thứ hai đi học, vì Đàm Thần Tiêu đã về nước cho nên Bánh Bao Đậu phải qua chỗ Đàm Thần Tiêu báo cáo kết quả học tập vẽ tranh, chương trình học bên này tạm thời gác lại.
Không có Bánh Bao Đậu, vừa mới hết giờ Tiểu Bất Điểm liền chạy đến lớp 1-1 tìm Bánh Bao Rau. Bé không thích những người đó nhìn bé với ánh mắt háo sắc như vậy.
Mà cận kề cuộc thi năm lớp một đầu tiên, Bánh Bao Rau làm lớp trưởng nên biết được một tin tức, thành tích của cuộc thi cuối kỳ nếu vượt lên có thể được vào học lớp 1-1, còn nếu thành tích tụt lùi thì rất có thể bị đá ra.
Bạn nhỏ Sở Lạc Duy sau khi nghe thấy tin tức này liền bắt đầu kế hoạch kéo cô vợ nhỏ của mình đến lớp 1-1.
Đến tối, Phong Phong đi theo đoàn làm phim đến tỉnh S tuyên truyền cho phim mới. Tiểu Bất Điểm đương nhiên lại được gửi nhờ sang nhà Bánh Bao Đậu.
“Tôi có một con lừa nhỏ, tôi chưa từng cưỡi bao giờ...” Tiểu Bất Điểm mặc áo ngủ gào thét trên giường.
Thủy An Lạc tháo chun buộc tóc trên đầu ra cho cô bé, sau đó nói: “Ngủ sớm đi.”
Tiểu Bất Điểm đáp lời, lăn vào trong ổ chăn.
Bánh Bao Rau soạn xong sách vở của mình, quay đầu lại nhìn cô nhóc vẫn đang lạc giọng hát nhạc thiếu nhi, thản nhiên nói: “Chúc mẹ ngủ ngon.”
Thủy An Lạc khẽ gật đầu, xoay người bước ra ngoài.
Bánh Bao Rau bò lên giường. Tiểu Bất Điểm lập tức nằm sấp xuống, chống cằm, “Anh Sở Vi bảo, hôm nay có người nhét sô-cô-la vào ngăn kéo tặng cho cậu.”
Bánh Bao Rau kéo kín chăn, nằm thẳng ra, nhắm mắt lại trả lời một câu: “Tôi không ăn.”
“Nhưng mà cậu nhận!” Tiểu Bất Điểm lầu bầu.
“À, đó là tại Sở Vi không ném đi giúp tôi đấy chứ.” Bánh Bao Rau vô cùng không có tình huynh đệ mà đẩy tội cho Sở Vi.
“Hắt xì...” Sở Vi dưới lầu không kìm được hắt xì một cái, nhất định có người đang mắng nhóc.
“Anh Sở Vi thật đáng ghét.” Tiểu Bất Điểm lầm bầm nói rồi cũng nằm xuống đi ngủ.
“Hắt xì...” Sở Vi tiếp tục hắt xì thêm cái nữa. Thế này là có mấy người đang mắng nhóc đây?
...