...
Sau khi nhãn mác bị gỡ ra hết, Tân Dương không thể không nói, đúng là anh rể của cậu suy nghĩ chu đáo thật.
Mặc Lộ Túc đi ngang qua giá áo, thấy bên trên có một con khỉ dùng để trang trí, anh hơi nhướn mày, xách con khỉ to bằng nửa người bình thường xuống.
Người bán hàng vội vàng bước qua, khách khí hơn lúc nãy rất nhiều, “Cậu Mặc, thứ này không phải để bán.”
“Tôi biết.” Mặc Lộ Túc nói, nhưng lại không hề buông ra, thứ này rất hợp với Tân Nhạc, có thể mang về cho cô ấy ôm chơi.
“Nhạc Nhạc từ nhỏ đã thích khỉ rồi, trong nhà còn giữ bao nhiêu là khỉ bông mà tôi với mẹ nó mua cho nó.” Ba của Tân Nhạc nghĩ đến con gái hồi nhỏ liền không nhịn được mà cười rộ lên.
Điểm này Mặc Lộ Túc có thể thấy được, ngay cả đồ giữ ấm tay của cô ấy cũng có hình con khỉ.
“Anh rể, anh đừng chiều chị em như thế, chị ấy lại làm kiêu đấy.” Tân Dương quay đầu lại, lớn tiếng nói.
Mặc Lộ Túc hơi nhướng mày, cầm lấy con khỉ, không hề để ý đến sắc mặt đã biến đổi của người bán hàng.
Nhưng làm gì còn cách nào khác, người ta là ông chủ cơ mà.
“Chị em còn cần ai chiều à?” Không thể không nói, một câu anh rể của Tân Dương vẫn rất hữu dụng
Ba của Tân Nhạc vẫn chú ý đến Mặc Lộ Túc, có thể lần này con gái ông thực sự sẽ không bị tổn thương nữa.
Không có nhãn mác, mẹ Tân Nhạc vẫn thấy kỳ quái, còn đang suy nghĩ xem sao quần áo ở chỗ này không ghi cả giá lên.
Mặc Lộ Túc nhận được điện thoại của Tân Nhạc, biết là cô đã dậy liền nói với ba của Tân Nhạc một câu rồi qua một bên nhận điện thoại.
“Ba mẹ em tới rồi à?” Tân Nhạc vừa mới dậy, lúc này vẫn còn đang buồn ngủ, một tay gãi gái mái tóc rối bù, một tay cầm di động.
“Ừ, đang ở trung tâm thương mại, muốn ăn gì anh mua về cho.” Mặc Lộ Túc tự động để giọng nói mềm nhũn.
“Chẳng muốn ăn gì cả.” Tân Nhạc nói rồi vén chăn lên xuống giường, “Sao anh lại dẫn mọi người tới trung tâm thương mại thế?”
“Tân Dương nói, đi tham dự hôn lễ không thể ăn mặc qua loa quá được.” Mặc Lộ Túc khẽ cười đáp.
“Em biết ngay là thằng ranh ấy mà.” Tân Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói, “Ra chợ mua cho nó cái áo sơ mi bảy tám chục cho nó là được rồi.”
“Tân Nhạc~” Mặc Lộ Túc bất đắc dĩ nói, “Đó là em ruột của em đấy.”
Tân Nhạc bĩu môi, “Anh đừng mua cho nó đồ đắt quá. Em nghĩ thế giới quan của nó có vấn đề đấy.
“Anh thấy bình thường.” Mặc Lộ Túc nhìn một nhà ba người trước mặt, mỉm cười nói.
Tân Nhạc mắt trợn trắng, kiểu người sinh ra đã giàu có như anh không thể hiểu được cuộc sống của dân chúng bình thường đâu.
Mặc Lộ Túc nhìn con khỉ trong tay mình, nghĩ thầm lúc này chắc cô cũng có vẻ mặt như thế này.
Thích một người là cảm giác thế nào, anh sẽ không muốn biết mỗi giây mỗi phút Thủy An Lạc đang làm gì, nhưng mỗi giây mỗi phút anh lại muốn nghe thấy giọng nói của Tân Nhạc.
Có lẽ, đây chính là cảm giác khi thích một người.
Không nóng bỏng, không có phút rung động lần đầu gặp gỡ, nhưng thứ tình cảm lắng đọng qua thời gian này lại khiến anh cảm thấy muốn nâng niu trân trọng.
“Anh rể, lại đây xem này.” Tân Dương ở đằng kia la ó.
Tân Nhạc: “...” Gọi nhiệt tình quá nhỉ.
Mặc Lộ Túc nói thêm mấy câu với Tân Nhạc liền cúp máy, bước qua chọn quần áo cho bọn họ.
Mắt nhìn của Mặc Lộ Túc tuyệt đối là hàng đầu, tuy Tân Dương không biết giá nhưng cũng có thể nhìn ra tuyệt đối không thấp hơn sáu con số, thậm chí bảy con số.
Lúc Mặc Lộ Túc đi tính tiền, Tân Dương liền đi theo sau anh, “Anh rể, tiền này coi như anh cho em mượn, sau này có tiền em sẽ trả lại cho anh.”
Mặc Lộ Túc hơi nhướng mày, ai nói thế giới quan của thằng bé này có vấn đề. Cậu nhóc chỉ rất tự tin vào tương lai của mình mà thôi.
...