...
“Tây Tạng?” Thủy An Lạc giật mình, không phải đi nước ngoài à.
“Phải, Tây Tạng, tìm long mạch, tìm cô ấy.” Chú Hạng thấp giọng nói.
Thủy An Lạc cảm động, cô ấy, chính là vợ của chú Hạng.
Chính là người phụ nữ vì xa long mạch nên sức khỏe mới đi xuống kia.
“Nhưng ông lão Tát Phổ Man nói không có thôn Long Gia mà.” Thủy An Lạc thỏ thẻ đáp.
“Chú biết, nhóc con, sau khi chú đi rồi, chỗ này phải giao lại cho người khác. Đống sách này cháu phải cất kỹ, không thể để bất cứ ai thấy được, biết chứ?” Chú Hạng nghiêm túc dặn dò.
Thủy An Lạc gật đầu, “Cháu biết ạ.”
“Phải rồi, ông lão Tát Phổ Man mà cháu nói có phải là nông lão sống trong căn nhà gỗ ở rừng bảo bộ không?” Chú Hạng bỗng hỏi.
Thủy An Lạc gật đầu, “Nhưng hai năm trước cháu với Sở Ninh Dực quay lại đó tìm thì căn nhà đó đã bị đốt mất rồi, cũng không tìm thấy người đâu cả, chắc là đổi chỗ rồi.”
Chú Hạng vỗ vỗ vai cô, “Được rồi, cháu đi làm việc đi.”
Không phải Tát Phổ Man đổi chỗ, có lẽ vì không muốn để họ tìm được thôi. Dù sao thì ông lão đó cũng có khả năng này.
“Vậy chú tính bao giờ đi, để cháu tiễn.” Thủy An Lạc lưu luyến nói.
“Không cần đâu, cháu còn bận chuẩn bị cho cuộc thi mà. Lúc nào chú đi chú sẽ tự đi. Thôi đi làm việc đi.”
“Để cháu mua cho chú bữa trưa cuối cùng nhé.” Giọng Thủy An Lạc nghèn nghẹt, rõ ràng là đang cố nén.
Chú Hạng cũng xúc động. Thủy An Lạc là học trò đầu tiên ông dẫn dắt, cũng là người duy nhất khiến ông dốc lòng truyền dạy.
“Được, còn nhớ có những gì không đấy?” Giọng chú Hạng khàn khàn.
“Gan, tràng, phổi, lúc nào chẳng là ba món này.” Nói rồi Thủy An Lạc đi luôn ra ngoài.
Lúc ra hẳn bên ngoài rồi cô mới rơi nước mắt. Tuy biết sớm muộn gì chú Hạng cũng phải rời xa cô, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Thủy An Lạc đem đồ ăn về, hít sâu một hơi rồi mới bước vào.
“Tới rồi, tới rồi đây, ba món chú thích ăn nhất đây.” Thủy An Lạc gọi, đẩy sách ra, đặt lên bàn, “Hôm nay còn được tặng thêm nước hoa quả nữa. Chú nói xem, ông chú bán cơm có phải để ý đến cháu rồi không?”
“Ha ha ha, phải phải phải, để ý đến cháu rồi, bà chủ ạ.” Chú Hạng cười nói, cầm đũa lên rồi nhưng lại cảm thấy nuốt không trôi.
Thủy An Lạc cũng cúi đầu, chuyện cười này chẳng buồn cười chút nào.
“Nhóc con, lúc nào tâm không tịnh thì cứ tới nhà xác này xem. Tuy họ không còn hơi thở nữa, nhưng có thể nói cho cháu biết rất nhiều điều. Từ lúc cháu được cầm dao mổ tới giờ cũng đã ba năm rồi, không có lần nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng bác sĩ không phải là thần, những lúc bất trắc hay bất lực vẫn có khả năng xảy ra.”
Giọng của chú Hạng rất trầm, Thủy An Lạc nghe xong cũng chỉ gật đầu.
Chú Hạng đang muốn dặn cô không được quá tự mãn, quả thật gần đây cô sống cũng thuận buồm xuôi gió thật.
“Những gì chú biết đều đã dạy chết cho cháu rồi, thế nên chú đi rồi, cháu cũng phải nhớ kỹ, cứu người không chỉ là mạng sống, mà còn cả cái chết. Bác sĩ ấy à, chính là mối ràng buộc giữa sự sống và cái chết. Khi sợi dây này đứt, cháu cũng không thể nắm bắt được.”
Thủy An Lạc cúi đầu, nắm chặt đũa trong tay: “Chú, cháu biết rồi.”
“Được rồi, không nói nữa, ăn đi.” Chú Hạng nói xong liền bắt đầu và cơm.
Lúc Thủy An Lạc rời khỏi chỗ chú Hạng, cô cảm thấy mất mát vô cùng. Trong hành lang sẽ không còn có người cất tiếng gọi lớn: “Thủy An Lạc, cháu quay lại đây cho chú.” “Thủy An Lạc, cơm của chú đâu?” “Thủy An Lạc, con nhóc này lại trộm đồ của chú đi rồi.”
Thủy An Lạc quay lại, nhìn dãy hành lang trống trải.
Ông là người đầu tiên nói với cô, bác sĩ là kẻ giết người, nhưng trông xác chết chính là bảo vệ người chết.
Ông là người đầu tiên nói với cô, nơi này, yên tĩnh vì chỉ có hai người họ là người sống.
...