...
Thủy An Lạc đi theo Sở Ninh Dực, dáng vẻ ngoan ngoãn hoàn toàn khác với vẻ ác ma ranh mãnh khi nãy.
“Mấy năm nay vợ tôi đã nằm mơ thấy rất nhiều cơn ác mộng, tôi vẫn còn nhớ rõ đấy. Bbao nhiều lần trông thấy đuôi rồng vấy máu, tôi cũng nhớ. Nếu ngài Laurence đây không có đuôi, chúng ta hãy đổi sang cách khác nhé.” Sở Ninh Dực vẫn cười nhẹ nhàng như trước, có điều động tác trên tay lại không hề chần chừ.
Anh vừa rạch dao xuống mọi người liền nghe thấy Laurence gào thét, máu tươi bắn lên trên mặt đất và vách tường, nhanh chóng tản ra.
Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn, không hề sợ hãi.
Mà lúc này, dưới lòng đất, Mân Hinh đã sớm biến sắc. An Phong Dương vội vàng tháo tai nghe của cô xuống, vươn tay ôm lấy cô. Nhưng dù không có tai nghe cô vẫn có thể nghe rõ ràng từng tiếng gào thét kia.
An Phong Dương không dừng lại lâu ở chỗ này, lập tức dẫn Mân Hinh đi. Lúc anh quay người lại thì phát hiện ra Lạc Hiên vốn đang đi cùng bọn họ đã biến mất.
Sở Ninh Dực ngoan độc thế nào, chưa từng thấy bao giờ.
Sự ngoan độc nhất của Sở Ninh Dực, không phải nằm ở thủ đoạn giết người, mà là cách giết làm sao để kẻ đó không thể chết.
Trên mặt đất máu tươi tung tóe, trước mặt là cặp chân máu thịt lẫn lộn của người đàn ông. Lúc này người đó đã lạnh run lại không còn chút sức lực nào để gào thét đang nằm trên vũng máu.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Sở Ninh Dực vứt con dao xuống đất, “Từ ngày đầu lúc tới đây tôi đã nói rồi, giết ông là quá hời cho ông, đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi, chúng ta vẫn còn thời gian, cứ từ từ mà thưởng thức.”
Nói xong, trước khi cánh cửa băng được đẩy ra, Sở Ninh Dực đặt ngón tay bên một huýt sáo một tiếng.
“Ầm...”
Trong nháy mắt khi cánh cửa bật mở, Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc nhảy xuống từ nơi vừa phát nổ.
Chú Hạng và Băng Tuyết dẫn người ùa vào. Nơi ông ta phong tỏa giờ đã bị nổ tanh bành. Bên trong, ngoại trừ người đàn ông đã đau đến bất tỉnh đang nằm trên mặt đất đầy máu tươi ra thì không có bất cứ ai.
Băng Tuyết nheo mắt nhìn cảnh tượng này, cho dù là cô ta cũng thấy thủ đoạn này quá mức tàn nhẫn.
Chú Hạng mặt mày đầy vẻ ngoan độc. Sở Ninh Dực, ông ta lại thua dưới tay Sở Ninh Dực, “Đuổi, đuổi theo cho tôi.” Ông ta tức giận nói, “Trông coi kỹ phòng nghiên cứu người cải tạo gien bên kia, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào.”
Khi Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc thoát ra được từ đường cống ngầm, bên ngoài đã là một mảnh đen kịt.
A Sơ đứng bên ngoài chờ bọn họ, thấy hai người bước ra mới trầm giọng nói: “Đi thôi, Zero đã khởi động cơ quan trên đảo rồi.”
Sở Ninh Dực ôm lấy Thủy An Lạc, Phong Phong bảo vệ phía sau cùng đi theo A Sơ rời khỏi nơi này.
Lần này chú Hạng thực sự đã bị ép, cả hòn đảo chìm trong một màu đen kinh khủng.
A Sơ dẫn bọn họ đến chỗ hang động lúc trước, nơi này dễ thủ khó công, hơn nữa diện tích bên trong khá lớn, coi như là một nơi không tệ để giấu mình.
Khi đám người Thủy An Lạc quay lại hang động mới phát hiện ra bên trong có rất nhiều người. An Phong Dương rải một đống hùng hoàng trước cửa động. Sở Ninh Dực đỡ Thủy An Lạc ngồi xuống xong liền vươn tay cầm lấy laptop của Mân Hinh, sau đó bắt đầu thiết lập tia tử ngoại ngoài cửa vào.
Người đầu tiên Thủy An Lạc thấy là mẹ mình đang ngồi sâu bên trong. Tiếp đó là ba đang đứng bên cạnh bà. Sắc mặt của hai người đều không tốt.
Thủy An Lạc dựa lên vai Sở Ninh Dực, không quấy rầy đến anh, nhắm mắt lại không nhìn đến bọn họ.
Cô đã cầu xin, đã khóc, đã ầm ĩ đủ kiểu rồi.
Nhưng lúc này, cô đã mệt.
Con người không thể quá tham lam, có Sở Ninh Dực là đủ rồi.
Ngay từ lúc Thủy An Lạc bước vào Long Man Ngân đã nhìn theo cô. Những gì Thủy An Lạc nói, bà đều nghe thấy.
Nhưng cũng chính vì đã nghe thấy hết nên bà mới thấy đau lòng.
...