...
“Người mà có thể nói ra câu này, còn không ngốc hả?” Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát chém thêm một dao.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa xoa đầu cô, tựa như là an ủi nhưng thực chất lại chẳng thèm để tâm.
Thang máy nhanh chóng đi đến lầu hai mươi hai, việc lắp đặt thiết bị vẫn đang được tiếp tục nên hiện trường có chút hỗn độn, vẫn chưa nhìn được ra bộ dạng gì.
“Chậc chậc chậc, chỉ vì một buổi lễ kết hôn, mà Sở tổng sửa lại cả phong cách thiết kế của khách sạn, đúng là đầu tư lớn thật đó!” Kiều Nhã Nguyễn nhìn quanh hiện trường thi công, nhìn ra được thiết kế cũ bị thay đổi khá nhiều.
Sở Ninh Dực quay đầu lại hờ hững liếc Kiều Nhã Nguyễn một cái, không đáp lại.
“Sở tổng, mời ngài đi bên này.” Giám đốc khách sạn nói rồi dẫn đường đi trước.
Kiều Nhã Nguyễn đi theo phía sau bọn họ, vừa đi vừa nhìn, lẽ nào Sở tổng định làm suối phun ở chỗ này sao?
Thủy An Lạc thích suối phun à?
Sao cô không biết nhỉ.
Thế nhưng cái người kia vẫn theo đằng sau cô là có ý gì?
“Tôi nói này Phong Ảnh đế, anh ăn no rửng mỡ không có việc gì làm nữa hả? Anh cứ đi theo tôi làm cái gì vậy?” Kiều Nhã Nguyễn đanh mặt nhìn anh ta.
Nếu là lúc trước, Phong Phong sẽ chẳng ngần ngại mà đáp lại một câu: Con mắt nào của cô thấy tôi đi theo cô?
Nhưng mà bây giờ anh ta không dám!
Phong Phong chỉ dùng ánh mắt thâm trầm mà nhìn cô, không lên tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn bị sự tủi thân trong mắt của anh làm cho phiền lòng, cô vung tay lên: “Anh bị bệnh đấy à, đừng có đi theo tôi.”
Thế nhưng cô vừa mới quơ tay lên thì đột nhiên bị một người khác nắm lấy.
Trong công trường có rất nhiều âm thanh ồn ào gai người, đó chính là tiếng gạch men bị người ta dùng máy cắt ra.
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đi tới phòng thay đồ, hai người vừa quay đầu lại thì thấy một màn như vậy.
Cô gái kia phất tay dường như đang muốn xua đi thứ gì rất chán ghét. Một người đàn ông cao lớn duỗi tay nắm lấy tay của cô gái ấy, những tình cảm trong mắt anh ta dường như có thể hóa thành dòng nước mà tràn ra.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực lại vỗ lên đầu cô một cái rồi kéo cô đi vào.
Kiều Nhã Nguyễn quá mạnh mẽ, hy vọng quân đội có thể mài giũa tính tình của cô. Phong Phong nhìn thì có vẻ áp đảo, thế nhưng khi đối mặt với chuyện tình cảm lại quá mức nhu nhược, anh ta cần thời gian dạy dỗ một phen.
Vậy nên, quyết định đi lần này của Kiều Nhã Nguyễn, là bắt buộc.
Bất kể giờ Phong Phong có làm gì thì cũng không thể giữ lại cô được nữa rồi.
Sở Ninh Dực thấy rõ nhưng lại không vạch trần ra, chỉ có điều không biết sau này anh phải khai báo với vợ mình thế nào đây.
Dù sao khoảng thời gian hai năm nói dài cũng không dài, nhưng nói ngắn cũng không hề ngắn.
“Anh bị bệnh, em có thuốc.” Phong Phong khẽ nói bên tai Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn nhất thời ngẩn ra, những thanh âm ồn ào ở công trường dường như biến mất, chỉ còn lại mỗi câu nói vừa rồi của Phong Phong: Anh bị bệnh, em có thuốc!
Có cái em gái anh~
Kiều Nhã Nguyễn hoàn hồn rồi lập tức gạt tay của Phong Phong ra, sau đó xoay người đi vào căn phòng mà Thủy An Lạc vừa bước vào.
Phong Phong nhìn bàn tay trống rỗng của mình. Dường như anh ta vẫn có thể cảm nhận được mùi hương dễ chịu của Kiều Nhã Nguyễn đang bay thoang thoảng trong không khí, rất thơm nhưng cũng rất nguy hiểm.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn đi vào, Thủy An Lạc đang thử đồ ăn. Sở Ninh Dực đang nhìn bản đồ thiết kế.
Thủy An Lạc ngoắc ngoắc tay gọi Kiều Nhã Nguyễn đi qua: “Mày thử cái này xem, ngon lắm.”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, đi tới nhận lấy đôi đũa Thủy An Lạc đưa cho.
Phong Phong đi thẳng vào tìm Sở Ninh Dực: “Cậu muốn thay đổi lớn thật à?”
Sở Ninh Dực ngoảnh lại liếc Phong Phong một cái, sau đó lại thay đổi một chút trên bản đồ thiết kế: “Nếu đã tổ chức hôn lễ thì phải làm sao cho cô ấy thích, hủy mấy chi tiết kia, cũng chưa phải cái tôi muốn.”
Phong Phong quay đầu nhìn hai cô gái đang ngồi cạnh bàn ăn. Kiều Nhã Nguyễn rõ ràng tỏ thái độ ghét bỏ, cô vẫn luôn kén ăn như vậy.
Thế nhưng đến lúc nào thì anh mới có thể cùng cô có hôn lễ của riêng mình?
...