Chương 1383: Thủy an lạc, tao chờ mày phải cầu xin tao [3]


...

“Tao không đi thì sao?” Kiều Nhã Nguyễn dửng dưng nói.

“Thì là do mày sợ thôi.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm đáp lại.

“Cút, nhà ngươi cứ chờ đó cho ai gia!” Kiều Nhã Nguyễn cười mắng lại một câu rồi dứt khoát cúp máy điện thoại.

Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Đã giải quyết!”

Sở Ninh Dực đưa tay xoa xoa đầu vợ ngốc nhà mình, cái việc này không giải quyết không được.

Studio chụp ảnh cưới là do Sở Ninh Dực lựa chọn đột xuất, nhưng đây cũng là studio nổi tiếng của thành phố A.

Nghe nói là bên studio đã phải đẩy các cuộc hẹn với khách hàng khác xuống để phục vụ bọn họ.

Lễ phục là do thím Vu đưa tới, tiện đường còn mang theo cả Tiểu Bảo Bối đến nữa.

Thủy An Lạc bị chuyên viên kéo đi trang điểm. Đôi mắt to của Tiểu Bảo Bối xoay xoay nhìn khắp studio, sau đó nhóc ta lắc lắc cái mông đi chỗ này nhìn một tí, rồi lại ra chỗ kia ngó một cái.

Sở Ninh Dực vẫn đi cạnh con trai nhà mình, sợ nhóc ngã sấp xuống.

“Ma ma?” Tiểu Bảo Bối xem xét một vòng liền lắc lư cái mông đi tới cạnh mẹ mình, sau đó túm lấy chân mẹ. Nhóc ta ngước đầu nhìn mẹ mình đang được trang điểm.

Thủy An Lạc sờ đầu Tiểu Bảo Bối một cái. Sở Ninh Dực thích là nhích tới luôn cho nên cô còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng thì đã bị anh kéo đi chụp ảnh rồi.

Vì phong cách chụp là mũ phượng khăn thêu cho nên lúc búi tóc cũng hơi phiền toái.

Thế cho nên lúc Kiều Nhã Nguyễn vừa xuống lầu liền nhận được di động của Thủy An Lạc nói cô không cần phải vội, bởi vì còn lâu mới chụp.

Kiều Nhã Nguyễn cầm di động trong tay đang định nói cái gì đó thì lại thấy Phong Phong đang đứng dựa người ngoài cửa mà không đi vào.

Anh ta đang chờ cô sao?

Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát cúp máy rồi khoanh tay nhìn cái người đang dựa cửa kia: “Tránh đường.”

Phong Phong nhíu mày, cô gái này đúng là chẳng dịu dàng chút nào cả.

“Hôm qua Sư Hạ Dương đến tìm em à?” Phong Phong trầm giọng nói.

“Liên quan gì tới anh?” Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy.

Giờ trưng ra cái vẻ làm như bạn trai cô thế này là sao đây?

Phong Phong lại bị Kiều Nhã Nguyễn chặn họng lần nữa khiến chân mày anh ta nhíu chặt lại.

“Xem ra em định hẹn hò với anh ta thật à?” Giọng nói của Phong Phong ngày càng trở nên trầm thấp hơn.

Mấy ngày nữa anh ta phải tới Provence để quay phim, mãi cho đến hôm tổ chức hôn lễ mới có thể trở về. Nếu là trước đây thì có lẽ anh ta sẽ cột Kiều Nhã Nguyễn theo mình luôn, thế nhưng hiện tại anh ta không dám làm như thế!

“Tránh ra.” Kiều Nhã Nguyễn nghe Phong Phong nói thế thì trong lòng cười khẩy một cái, cô hẹn hò với ai thì có liên quan gì tới anh ta chứ?

Phong Phong bị quát lớn như vậy khiến thân thể của anh ta tự giác tránh ra một chút.

Kiều Nhã Nguyễn lại cười khẩy một tiếng rồi lướt qua Phong Phong đi vào.

Nhưng ngay khi cô lướt qua người anh ta thì Phong Phong lại bất ngờ vươn tay nắm chặt lấy cổ tay của cô.

“Anh làm cái gì thế” Kiều Nhã Nguyễn quát.

Kiều Nhã Nguyễn hận nhất cái thái độ ẩm ương này của anh ta.

Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ, thậm chí còn có mùi chiến tranh.

Phong Phong khẽ cong môi lộ ra vẻ tà mị quen thuộc của anh ta: “Nếu đã tới để chụp ảnh rồi thì cũng phải có dáng vẻ của phù dâu phù rể chút chứ, không phải sao? Cái mặt em cứ đanh lên như thế, không sợ ảnh cưới của bạn thân sẽ bị lỗi à?”

Lỗi cái khỉ gió nhà anh!

Kiều Nhã Nguyễn âm thầm chửi một câu trong lòng.

Cái gã ngứa đòn này.

Tâm tình của Phong Phong tốt hơn hẳn, bởi vì anh ta đã tìm được cái khiên che chắn cho mình rồi.

“Phong Ảnh đế, mặt mũi là thứ tốt, hy vọng anh cũng có một cái!” Kiều Nhã Nguyễn nghiến răng nghiến lợi nói, thế nhưng mặc kệ cô có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được khỏi tay của anh.

Cái tên này dùng hết sức để tóm lấy cô đây mà!

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn Phong Phong một cách đầy tức giận. Tâm trạng của Phong Phong lúc này cực kỳ tốt, thậm chí còn vươn tay ôm lấy cái eo của Kiều Nhã Nguyễn.

“Rằng Mềm, làm việc gì cũng phải trước sau vẹn toàn mới được.” Phong Phong thấp giọng thì thầm bên tai cô. Chân của anh ta lập tức truyền đến cảm giác đau đớn.

Nhưng mặt Phong Phong vẫn không hề đổi sắc.

...