Chương 3283: Một tháng sau hãy ly hôn nhé [1]


...

“Húc Ninh, Húc Ninh...” Cố Tiểu An lớn tiếng gọi.

Ánh mắt Sở Lăng Phong thoáng qua vẻ đau lòng, nhưng cũng đầy tức giận.

Thằng bé này do anh tự tay nuôi lớn, tâm tư anh dành cho Sở Húc Ninh còn nhiều hơn cả tâm tư dành cho Sở Húc Hiên, bởi vì ngay từ đầu con đường của Sở Húc Ninh đã sai trái, cho nên anh càng phải dùng nhiều tâm sức cho đứa con này, chính là vì muốn nó có thể thoát khỏi quá khứ đó.

Nhưng không ngờ, chỉ một đứa trẻ đã có thể khiến hoàn toàn Sở Húc Ninh sụp đổ.

Nó là quân nhân mạnh nhất mà còn bị đánh ngất xỉu, chứng tỏ nếu là người khác chịu trận đòn này chắc phải chết đến mấy trăm lần rồi.

Nhưng đến tận thời khắc đó, nó vẫn khăng khăng đòi ly hôn chỉ vì cái chuyện nó không chịu được đó.

Sư Niệm, hai chữ này, cái tên này, chính là ma trướng lớn nhất của nó.

Bởi vì quan trọng, cho nên mới sợ.

Sợ đến mức, cho dù có khiến con bé phải đau khổ, cũng muốn con bé được sống.

Đứa con trai ngốc này của anh rốt cuộc yêu cô gái Sư Niệm kia đến nhường nào, e là ngoại trừ chính nó ra không ai có thể đo được độ sâu của mối thâm tình này.

Sở Húc Ninh được đưa đến phòng cấp cứu. Sở Lăng Phong lại cầm di động đi ra hành lang.

Trên lầu, Sư Niệm vịn tường đứng dậy, hai chân gần như đã tê dại lại như có ngàn vạn cây kim nhỏ đang châm vào người, nhưng chết lặng hơn cả vẫn là trái tim cô.

Lý do anh muốn ly hôn thật hoang đường.

Nhưng sự hoang đường này chẳng hề buồn cười mà chỉ khiến người ta nghẹt thở.

Sở Lăng Phong bước ra khỏi cửa cầu thang mới nói vào điện thoại: “Tôi chỉ muốn tranh thủ cho con mình một tháng. Ti biết chuyện này sẽ khiến Niệm Niệm bị tổn thương, nhưng nếu giờ mà để con bé đi, con tôi sẽ hoàn toàn sụp đổ mất.”

“Vậy mà anh còn thiếu chút nữa đánh chết nó.” Người bên kia không chút khách khí nói.

“Tôi chỉ muốn anh biết, trong lòng nó có một sự tồn tại còn quan trọng hơn cả mạng sống của nó, đó chính là con gái anh.”

Người bên kia không nói gì nữa, một lúc lâu mới thở dài một tiếng, “Nếu như để sư phụ tôi biết hôm nay Sở tổng anh cầu xin tôi, e là sư phụ tôi sẽ cười anh cả đời mất.”

“Có thằng con hèn nhát như thế đã đủ để anh ta cười tôi cả đời rồi.” Sở Lăng Phong cười xùy một tiếng.

“Nhưng thằng con hèn nhát đó lại là niềm kiêu hãnh lớn nhất của anh, đây cũng là kết quả Sở tổng đã nghĩ tới. Nếu không anh đã chẳng để cho tôi xem một màn kịch hay như vậy.” Sư Hạ Dương nói, “Nhưng là người làm cha làm mẹ, tôi không mong con gái của mình phải chịu bất cứ tổn thương nào. Hôm nay không phải tôi đồng ý với anh, mà là bởi vì tôi biết, nếu con gái tôi rời xa cậu ta, nó sẽ còn đau khổ hơn. Nhưng nếu một tháng sau cậu ta vẫn giữ thái độ này, tôi sẽ đưa con gái tôi đi.”

“Một người lính, nếu một tháng vẫn không gượng dậy nổi thì dù anh không đến, tôi cũng sẽ tự mình đưa Sư Niệm về cho anh.” Sở Lăng Phong hứa hẹn nói.

Sư Hạ Dương cúp máy, Triệu Uyển Uyển vẫn còn đi tới đi lui trong phòng, “Cái gì mà để con bé ở bên kia một tháng. Nó vừa mới mất con, Sở Húc Ninh sao lại ly hôn với nó được chứ.”

“Đó cũng là lựa chọn của con bé, không thể trách người khác được.” Sư Hạ Dương cũng đau lòng cho con gái, nhưng không thể không nói như vậy.

“Sao lại không thể trách người khác, Niệm Niệm rốt cuộc đã nợ Sở Húc Ninh kia cái gì mà kiếp này phải chịu khổ vì cậu ta như thế chứ?” Triệu Uyển Uyển buồn bực ngồi xuống, có điều vừa ngồi xuống lại đột nhiên đứng dậy, “Không được, em phải đến thành phố B. Niệm Niệm ở đó em lo lắm.”

“Có mẹ chồng nó ở đấy rồi, phòng ở trong quân đội cũng chỉ to bằng vậy, thân phận em lại đặc biệt, chờ một tháng đi. Một tháng nữa anh sẽ đưa con bé về.” Sư Hạ Dương nói, vươn tay day day trán mình, trong lòng cũng đầy lo lắng cho con gái.

Sự cố chấp của Sư Niệm cũng giống hệt như mẹ con bé vậy!

...