...
Phong Phong không đáp lại lời của Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn thấy vậy có chút hụt hẫng trong lòng, nhưng cũng không thể hiện ra.
Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn rồi lại quay qua nhìn Phong Phong. Hai người này lại bắt đầu tự chơi một mình rồi.
Đau hết cả đầu!
“Không thử thì làm sao biết đáp án được, dù sao thì chuyện cũng đã vậy rồi, nếu thắng thì coi như tôi kiếm, mà thua thì tôi cũng chẳng mất gì.” Thủy An Lạc thẳng thừng nói.
“Nghĩ cũng kỹ phết đấy.” Phong Phong phụt cười, “Nếu cô đã quyết định như thế, tôi sẽ giúp cô liên hệ với luật sư.”
Rõ ràng, Phong Phong chỉ không đáp lại lời của Kiều Nhã Nguyễn thôi.
Thủy An Lạc nhìn cái tên kỳ quặc kia, không nhịn được lại phỉ nhổ trong lòng: Làm màu, cứ làm màu tiếp đi, rồi sẽ có ngày anh phải khóc lóc cầu xin người ta tha thứ cho mà xem.
Ngón tay của Kiều Nhã Nguyễn lại dừng lại, nhưng cô cũng không nói gì.
Bàn xong vấn đề này, Thủy An Lạc lại không yên tâm quay đầu nhìn ra ngoài.
“Này Phong điên, người đó là ai vậy?”
“Sư Hạ Dương, đội trưởng binh đội đặc chủng vừa mới ở nước ngoài về. Phải rồi, năm đó trước khi anh ta ra nước ngoài hoạt động bảo vệ hòa bình, trong buổi diễn quân đội anh ta chỉ thua mỗi Sở Đại thôi đấy.” Phong Phong thờ ơ giải thích.
Đội trưởng binh đội đặc chủng?
Tuy Kiều Nhã Nguyễn đã gặp anh ta vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết tên anh ta, thế nên cũng chú ý tới chuyện của anh ta hơn một chút.
“Thế anh ta tới tìm anh Sở làm gì vậy? Muốn đấu tiếp với nhau à?”
Phong Phong quăng cho cô một ánh mắt như đang nhìn con ngớ ngẩn, từ từ đứng dậy đáp, “Có quỷ mới biết được.”
***
Lúc này ở dưới lầu, ngoài việc Tiểu Bảo Bối cứ chốc chốc lại ê a ra thì căn phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Tiểu Bảo Bối bước được hai bước rồi bò lại bò, thỉnh thoảng lại ra trêu trêu Sư Hạ Dương vẫn đứng phía sau sofa suốt từ nãy đến giờ.
Sư Hạ Dương cúi đầu nhìn nhóc. Nhóc liền hài lòng bò đi. Không nhìn, được, nhóc lại kéo ống quần người ta chơi.
Cốc nước của Sở Ninh Dực từ đầy tới cạn, nhưng anh vẫn không mở miệng nói một lời.
Sư Hạ Dương cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang vỗ vỗ lên bắp chân mình, thấy mình phản ứng lại, Tiểu Bảo Bối lại lập tức quay người bò đi.
Sơ Hạ Dương nắm chặt tay, anh ta cảm thấy có vẻ như bản thân đã nhận một công việc khá là khó khăn rồi.
Vợ đẹp con khôn, Sở Ninh Dực lúc này mới là kẻ thắng cuộc.
Bảo anh ta lại xuống núi á?
Hy vọng thật mong manh.
“Nếu đã biết thì sao còn tới làm gì?” Sở Ninh Dực bế con trai vừa bò tới chỗ mình lên, thờ ơ nói.
Sư Hạ Dương:...
Anh ta và Sở Ninh Dực còn chưa trực tiếp đánh nhau, nhưng xem ra anh ta thật sự đã thua dưới tay Sở Ninh Dực rồi.
“Hành động bắt Tôm Lớn, Fool chỉ đích danh hy vọng...”
“Fool?” Sở Ninh Dực nghe thấy cái tên này, cuối cùng anh cũng đặt chiếc cốc trong tay xuống. Một người huyền thoại như thế mà sao lại có cái tên ngu xuẩn vậy hả.
Sư Hạ Dương:...
Anh ta nghĩ là, trọng điểm điều anh ta muốn nói là ở vế trước cơ.
“Phải, là Fool.” Sư Hạ Dương nghiêm túc gật đầu.
“Bạ bạ~ bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối đang ngồi trên đùi Sở Ninh Dực, vươn tay tóm lấy cái điều khiển, “Xem, xem~”
Sở Ninh Dực đặt điều khiển vào tay nhóc, tiếc là tay cu cậu bé quá, nên không thể chuyển kênh được.
“Cho, cho~” Thiểu Bảo Bối lại đưa điều khiển cho daddy, ý bảo daddy bật tivi cho con đi.
Sở Ninh Dực nhàn nhã đổi kênh phim hoạt hình cho con trai.
Sư Hạ Dương vẫn đứng thẳng người, có lẽ đây là mấy phút đồng hồ đau trứng nhất trong mấy chục năm trong quân ngũ của anh ta mất.
“Mặc kệ các người thích bắt tôm hay bắt cá, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
“Tôm tôm, tôm~” Tiểu Bảo Bối cười tít mắt lặp lại.
“Sở tổng, đây là tài liệu về Tôm Lớn. Tôi mong anh xem xong rồi hãy quyết định.” Sư Hạ Dương đặt tập tài liệu lên bàn, sau đó đứng thẳng lùi lại phía sau,
“Nếu như Sở tổng quyết định xong có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
...