...
Lúc Sư Niệm đuổi đến nơi thì đã chẳng thấy bóng dáng chiếc xe đâu nữa rồi, nhưng may đã có Sở Vi dừng xe trước mặt cô.
Sư Niệm tức giận lên xe: “Con bà nó, cậu ta càng ngày càng nhỏ nhen!”
Sở Vi cho xe chạy, bỏ lại những phóng viên kia: “Vậy nên ngàn vạn lần không nên đi cùng với cậu Hai, sẽ chết rất thảm đấy!” Sở Vi mười chín tuổi đã trở thành một anh chàng đẹp trai tiêu chuẩn, chỉ cần mỉm cười là không biết có thể làm bao nhiêu em gái mê muội.
Sư Niệm bám vào ghế trước nhìn Sở Vi đang lái xe: “Này, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc vào giới giải trí chưa, mấy người yêu nghiệt các cậu thực sự không muốn giải cứu tôi một chút sao? Nhìn cái đám người đóng cặp với tôi, tôi muốn khóc quá đi mất.”
Sở Vi khẽ cười: “Cô đang nói đến chú Tư hả? Chú Tư từng đóng cặp với không ít người đâu đấy.”
“Đó là ba tôi, sao giống nhau được?” Sư Niệm trợn trắng mắt nói: “Quên đi, trước hết cậu nói cho tôi biết hai người họ làm sao mà cãi nhau đã? Nguyên một tuần không hề nói chuyện với nhau rồi.”
“Tuần trước có kết quả thi đại học rồi. Cậu Hai không nói với Vi Nhã, tự tiện đổi nguyện vọng của cô ấy thành Đại học Q. Lúc đầu Vi Nhãn đăng ký nguyện vọng vào khoa Báo chí của Đại học B, cô biết Đại học B xem trọng viết lách mà, khoa Báo chí bên đó cũng khá.”
“Hai trường đó chẳng phải ở đối diện nhau sao? Cả ngày lẫn đêm đều đối mặt có chỗ nào khác nhau chứ?”
“Vi Nhã cũng nói thế, nhưng mà cậu Hai vẫn nhất quyết ép cô ấy học Đại học Q. Vì chuyện này mà hai người cãi nhau một trận, cậu Hai liền chạy qua Mỹ.”
“Hai kẻ này đúng là rảnh đến đau trứng!” Sư Niệm ngồi về chỗ, nghĩ đến cuộc họp báo lại muốn đập đầu tự tử chết đi cho rồi.
***
Cùng lúc đó, chiếc xe phía trước lại yên tĩnh như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Kiều Vi Nhã vẫn nhìn ra bên ngoài không thèm để ý đến ai kia. Sở Lạc Duy nhìn cô mấy lần, thế nhưng vẫn không được đáp lại dù chỉ là một ánh mắt.
Thế cho nên cậu cũng lười nói chuyện.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài đổ xuống mặt đất nóng như thiêu như đốt, điều hòa trong xe cứu rỗi cô về mặt nhiệt độ thể xác, thế nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn cháy phừng phừng.
“Khoa Báo chí của Đại học Q cũng nổi tiếng trong nước.” Rốt cuộc lần này Sở Lạc Duy nhận thua, lên tiếng trước.
“Ôi chao, nói dễ nghe quá nhỉ! Khoa Kinh tế của Đại học B cũng rất có danh tiếng đấy, sao cậu không học Đại học B đi? Cậu là cái đồ gia trưởng, cậu dựa vào cái gì mà đòi quyết định thay tôi hả, cậu là gì của tôi chứ?” Kiều Vi Nhã hằn học nói.
Sở Lạc Duy siết chặt hai bàn tay, đôi mắt lạnh lùng trong suốt nhìn chằm chằm cô. Cậu là gì của cô? Câu hỏi này hay lắm.
“Ngu ngốc!” Sở Lạc Duy dứt khoát quăng một câu.
Kiều Vi Nhã nghiến răng nhìn: “Cậu không phải đồ ngốc, cậu thì giỏi rồi. Cậu thông minh tuyệt đỉnh rồi. Cái danh con lừa già ngu ngốc tặng cho cậu nhé? Hay là cậu lên đỉnh Quang Minh chạy một vòng đi, nói không chừng độ cao so với mặt nước biển của đỉnh Quang Minh lại cao thêm được một mét tám mươi sáu đấy!”
Sở Lạc Duy lạnh lùng nhìn cô: “Tài ăn nói này học báo chí làm gì, cứ đi làm chó săn luôn đi có hơn không.”
“Sao nào, chờ tôi cho nổ tin tức về Sở tổng nhé? Hay là xem hôm nay cậu lại nhận được món quà gì từ mấy cô hoa hậu giảng đường kia?” Kiều Vi Nhã bật cười: “Lần này lại lừa được bao nhiêu cô gái nữa đây?” Tốn thời gian lừa gái đến mức không có thời gian nói chuyện với cô cơ mà!
Ghê tởm!
Quá ghê tởm!
Xe lái vào khu nhà, Sở Lạc Duy dừng xe lại rồi nhìn Kiều Vi Nhã từ trên xuống dưới: “Có thời gian luyện cái miệng như pháo này của cậu thì chẳng bằng để thời gian mà luyện trí thông minh của cậu đi còn hơn!”
“Này... Sở Lạc Duy! Cậu mắng ai đấy hả?” Kiều Vi Nhã đóng sầm cửa xe rồi đuổi theo: “Cậu nói rõ ràng cho tôi! Sở Lạc Duy...”
Lúc này Sở Lạc Nhất đang ôm dưa hấu vừa ăn vừa xem tin tức, thấy hai người họ đi lên lầu liền bĩu môi. Bất Điểm vẫn cứ như vậy, lúc nào cũng bị anh trai của cô dắt mũi hết, thôi thì cô cứ xem tivi tiếp vậy!
...