Chương 2201: Thế giới nợ tôi một tượng vàng tí hon [8]


...

Thủy An Lạc hừ một tiếng, tiếp tục ăn.

Chỉ có điều lúc Thủy An Lạc đang ăn cơm, Sở Ninh Dực gọi điện tới. Cố Minh Hạo nhìn thấy hai chữ ông xã hiện lên trên màn hình thì hơi sững lại, lại thấy Thủy An Lạc ấn từ chối.

Điện thoại nhanh chóng reo lên lần nữa, Thủy An Lạc vẫn ấn từ chối, điện thoại reo lên lần thứ ba.

Đang lúc Thủy An Lạc định từ chối lần nữa, Cố Minh Hạo mở lời, “Bắt máy đi, chắc anh ta có việc cần.”

Thủy An Lạc mím môi nghĩ, cuối cùng cũng bực bội bắt máy, “Làm gì thế?”

Cố Minh Hạo cúi đầu ăn cơm, không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì.

“Em ăn cơm với ai thì liên quan gì tới anh? Sở Ninh Dực em nói cho anh biết, chuyện anh gạt em vẫn chưa xong đâu, ban đầu anh đồng ý với em là sẽ ký hợp đồng nhưng đâu có nói đến việc ký cái hợp đồng ngang ngược này đâu?”

Cố Minh Hạo ngẩng đầu, nhìn Thủy An Lạc đang kích động, mắt hắn lóe sáng.

“Dù sao em cũng không cần biết, nếu anh không sửa hợp đồng thì chúng ta cứ tiếp tục thế này đi.” Thủy An Lạc nói xong, bụp một tiếng, ngắt điện thoại.

Tầng hai mươi hai.

Sở Ninh Dực vẫn cầm điện thoại đứng bên cửa sổ, từ đầu đến cuối anh không nói một câu nào, chỉ lặng lẽ nghe vợ mình ở đầu dây bên kia gầm gừ như sư tử.

Cô ngốc này không đi làm diễn viên thì thật uổng phí tài năng, vở kịch lớn mà cô tự biên tự diễn này, ai có thể diễn được chứ?

Trừ vợ anh ra, không còn ai khác hết!

Bên trong nhà hàng, Thủy An Lạc ném điện thoại lên bàn rồi lại tiếp tục ăn cơm.

Cố Minh Hạo lắc đầu, thở dài, “Tính cách này của cậu vẫn giống y hệt hồi trước, động tí là bùng nổ.”

Thủy An Lạc thở dài, tính nết này của cô đa bị Sở Ninh Dực chỉnh từ lâu rồi. Từ hồi thực tập ở bệnh viện, Sở Ninh Dực đã sửa được tính cách của cô. Đến bây giờ, nếu như không phải vì diễn trò, cô thật sự không có cảm xúc gì để bộc phát hết.

Sau bữa cơm, vẫn chưa đến hai giờ, Thủy An Lạc nói vì cãi nhau với anh nên không muốn lên tầng, đành đi cùng Cố Minh Hạo xuống dưới lầu, tìm chỗ ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Thủy An Lạc nhìn về phía Cố Minh Hạo đang nhìn mình chăm chú nãy giờ, không nhịn được mà mở lời trước, “Anh nhìn tôi làm gì?”

Cố Minh Hạo lắc đầu, hai tay chống sau lưng, ngước nhìn lên bầu trời, “Tôi chỉ nghĩ không ngờ rằng chuyện cãi nhau giữa vợ chồng lại xảy ra với hai người. Dù sao thái độ của Sở tổng cũng luôn cứng như thế.”

“Có phải chuyện gì hiếm hoi đâu, chúng tôi từng cãi nhau vô số lần, chỉ là người khác không biết thôi.” Thủy An Lạc dựa người vào cột, nhìn người đàn ông đang mải miết ngắm trời, “Nếu anh còn có việc thì anh lên nhà trước đi, tôi ở đây một lúc nữa mới lên.”

“Cũng không vội, tôi ngồi đây với cậu đợi người cậu hẹn nhé.” Cố Minh Hạo cười cười, tựa người vào lan can đối mặt với cô, “Chân của Sở tổng khỏi thì cậu cũng được nhàn hơn rồi.”

Thủy An Lạc, “Hy vọng nó có tác dụng.”

Cố Minh Hạo bật cười nhìn cô.

Thủy An Lạc vẫn cúi gằm đầu nãy giờ, “Dù sao chuyện này cũng từ tôi mà ra, tôi nhất định sẽ giải quyết nó.”

Cố Minh Hạo đang định nói gì đó, thấy có xe đỗ lại dưới sân. Hắn cúi đầu xem giờ, cười cười nói, “Xem ra Sở tổng không đợi được nữa, lần này gọi cả bác sĩ tới rồi, cậu mau lên nhà đi.”

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy Viện trưởng Lưu đang xuống xe.

Khóe miệng Thủy An Lạc co giật một hồi, xác định người trên lầu đang cố ý, cố ý để người ta đến sớm hơn giờ hẹn, như thế thì cô buộc phải lên nhà.

Thủy An Lạc cũng không chần chừ lâu hơn, đứng thẳng dậy, “Vậy tôi lên trước nhé.”

Cố Minh Hạo gật đầu, nhìn Thủy An Lạc chạy tới chào hỏi với người phụ nữ kia. Hắn thu lại nụ cười trên khuôn mặt, đôi mắt hơi nheo lại.

Sở Ninh Dực hẹn bác sĩ đông y tới khám lại?

Chơi trò gì đây?

Thủy An Lạc không biết sao?

...