...
Trong quân khu trang nghiêm, một chiếc xe quân dụng hiệu Land Rover đỗ một cách hoàn hảo ngay dưới lầu tòa nhà chính trị.
Kiều Nhã Nguyễn bước xuống rồi nhanh chóng đi lên lầu, sau khi hô báo cáo, được cho phép rồi mới bước vào.
“Đội trưởng, ngài tìm tôi?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò nói, hôm qua cô mới đến để báo cáo cho nên vẫn chưa quen với vị đội trưởng này.
Triệu Phi Phi đứng trước bàn làm việc đang đánh mắt ra hiệu với cô, trông có vẻ rất nghiêm trọng.
“Bộp...”
Tập tài liệu trong tay vị đội trưởng trưởng kia đập xuống bàn. Âm thanh lớn đến nỗi khiến Triệu Phi Phi nhịn không được mà khẽ giật mình.
“Cô đã làm cái gì đây?” Đội trưởng tức giận nói.
“Tôi đi gặp bạn bè của tôi, tôi đã gửi báo cáo rồi!” Kiều Nhã Nguyễn dõng dạc nói.
“Cô đi gặp bạn của cô, cô nhìn xem, người ta đã gửi cả báo cáo tới quân bộ rồi đây này!” Vị đội trưởng kia vẫn tức giận đùng đùng nói.
Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nhìn tập tài liệu trên bàn.
“Cô là quân nhân, là con em của nhân dân, cô gặp phải tai nạn giao thông không những không cứu người mà còn đánh người ta bị thương! Cái này mà để truyền ra ngoài thì quân đội chúng ta còn để mặt mũi vào đâu được nữa hả?” Vị đội trưởng kia vừa thở phì phò vừa mắng.
Tai nạn giao thông?
Trong đầu Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên lóe lên một cái bóng, Phong Phong, chính là tên khốn kia làm sao?
“Anh ta kiện tôi? Anh ta dựa vào cái gì mà kiện tôi?” Trong lúc nhất thời, tính nóng nảy của Kiều Nhã Nguyễn lại bốc lên, cô cãi lại.
“Kiều Nhã Nguyễn! Cô muốn tạo phản đấy hả?” Giọng điệu của vị đội trưởng kia còn to hơn cả cô: “Chuyện này cô phải âm thầm giải quyết tốt cho tôi! Cô có biết Phong Phong là ai không? Cô có biết tầm ảnh hướng của cậu ta lớn đến thế nào không? Chuyện cậu ta bị thương đã bị cả thế giới này biết rồi. Đến lúc đó để tôi xem cô giải quyết thế nào?”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Đương nhiên là cô biết cái tên ngứa đòn kia là ai, nhưng cô không ngờ tên đó lại có thể xảo trá như vậy, còn chờ sẵn cô ở đây nữa?
“Chuyện này tôi cho cô thời gian hai tháng, cô nhất định phải khiến Phong Phong rút lại đơn kiện, nếu không cô cũng đừng nghĩ tới việc tham gia quân diễn nữa!” Vị đội trưởng kia tiếp tục hạ lệnh.
“Vì sao cơ chứ? Anh ta vẫn...” Kiều Nhã Nguyễn muốn nói gì đó, nhưng rồi cô bỗng dừng lại, “Lúc ấy anh ta không chịu lên xe, cho nên tôi chỉ có thể làm như vậy!”
“Nhưng cô cũng có thể lên xe cùng, đưa cậu ta đi đến bệnh viện, chứ không phải khiến cậu ta lại bị thương thêm như vậy!” Vị đội trưởng kia nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Nhã Nguyễn, Nhã Nguyễn.” Triệu Phi Phi vội vàng kéo cô lại rồi nói với vị đội trưởng kia: “Báo cáo đội trưởng, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này!” Triệu Phi Phi nói rồi dứt khoát kéo Kiều Nhã Nguyễn đi ra ngoài, nếu không chỉ e Kiều Nhã Nguyễn sẽ đánh nhau với Đội trưởng mất.
“Phi Phi, cậu kéo tôi làm cái gì?” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.
“Câu định đánh nhau với cái tên đội trưởng mặt sắt kia thật đấy à? Ở đây cũng không có Đoàn trưởng Sư làm chỗ dựa cho cậu đâu! Đoàn trưởng Sư còn chưa về, chưa kể đó là Phong Phong đó, cậu biết đó là ai không? Là Ảnh đế đấy, đây là cơ hội tốt biết bao để được gặp anh ấy chứ!”
“Đây mới là mục đích của cậu chứ gì?!” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh. “Nhưng cậu không cảm thấy anh ta làm việc thế này rất ti tiện à?”
“Đẹp trai thì làm gì cũng được tha thứ hết!!” Triệu Phi Phi vẫn trưng ra cái vẻ mê trai của cô nàng.
Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt nhìn lên trời, cái cô gái này thật sự hết thuốc chữa rồi.
“Vậy cậu đi mà nịnh bợ anh ta đi nhé?” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh nói, muốn cô đi nịnh bợ Phong Phong á, trừ khi cô điên rồi!
“Thật sự được như thế à?” Triệu Phi Phi hưng phấn nói.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Quả nhiên mê trai là bệnh, phải trị.
Nhưng mà tên kia thật sự bị thương nghiêm trọng đến thế sao?
Kiều Nhã Nguyễn nhớ đến phần tài liệu mà Mặc Lộ Tức đưa cho mình, cô đi tới cạnh chiếc xe rồi lôi tập tài liệu ra rồi nhìn kết luận ghi trên đó. Cuối cùng Kiều Nhã Nguyễn phải nghĩ lại, bị thương là thật, ấy vậy mà vẫn có tâm trạng đi kiện cô cơ đấy, tên này cũng trâu thật.
...