...
“Vì sao lại phải đồng quy vu tận?” Sư Niệm nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói mang theo cảm giác bất an.
Sở Húc Ninh thu dọn mấy thứ xong xuôi rồi quay sang nhìn Sự Niệm đang ngồi bên mép giường. Anh đi qua, ngồi xuống nắm lấy tay của cô: “Chuyện này với em...”
“Lão Sở, bên trên gọi anh qua đó một chuyến kìa.” Cố Tử Thành dựa vào cửa nói.
Sở Húc Ninh đứng dậy, vỗ vỗ tay của Sư Niệm: “Không có việc gì đâu, anh sẽ về ngay.”
“Anh không về được đầu, bên trên nói yêu cầu anh đến thẳng quân bộ đấy.” Cố Tử Thành nói với sắc mặt cực kỳ khó coi, sau đó đứng thẳng người dậy rồi rời đi.
Sở Lạc Nhất đi theo bên cạnh Cố Tử Thành, cô nói: “Làm sao mà sắc mặt của anh khó coi quá vậy?”
“Lúc đó trong lều chỉ có hai người bọn họ. Anh nghi ngờ tại sao hai người lại đồng quy vu tận? Em thử nói xem, Sư Hạ Dương với Sở Húc Ninh thì em đứng về phía ai?” Cố Tử Thành hỏi.
“Đương nhiên là anh Húc Ninh rồi! Anh ấy còn trẻ mà.”
“Nhưng em phải biết rằng trừ ba của em ra thì không một ai có kỹ thuật bắn súng hơn Sự Hạ Dương được.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.
“Vậy chẳng phải ý của bọn anh là không thể có chuyện đồng quy vu tận sao?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi: “Tại sao em không biết còn có cách nói này nhỉ?”
Cố Tử Thành đi đến một chỗ vắng vẻ rồi quăng tay lên cổ cổ, nói: “Không có cách nói này, chuyện có thể đồng quy vụ tận thì em không hiểu được đâu.” Cố Tử Thành nói rồi khẽ quay đầu nhìn lều của Sở Húc Ninh, sau đó tiếp tục kéo Sở Lạc Nhất đi đến chỗ vắng vẻ hơn.
“Làm gì thế? Muốn giết người diệt khẩu hả?” Sở Lạc Nhất bám vào Cố Tử Thành nói.
Đến một nơi hoàn toàn không có bất cứ người nào, Cố Tử Thành đột nhiên mạnh mẽ hôn lên đôi môi của cô: “Giết người diệt khẩu làm gì, anh đây tìm được vợ dễ lắm sao?”
“Dễ thế còn gì, trả lời một câu hỏi là đã nhặt được rồi.”
“Cũng đúng.” Cố Tử Thành nói rồi lại bị Sở Lạc Nhất đánh cho một cái. Cố Tử Thành nắm lấy tay cố, kéo cổ ngồi xuống thảm cỏ: “Việc này đúng là khó nói, kết thúc diễn tập rồi nhưng chuyện nhà của người ta vẫn chưa xử lý xong đâu.”
“Ý của anh là chú Sự gọi anh Húc Ninh đi sao? Thế thì tại sao không nói cho chị Niệm Niệm biết?” Sở Lạc Nhất khó hiểu hỏi.
“Việc này anh làm sao mà biết được?” Cố Tử Thành nói rồi ôm Sở Lạc Nhất ngả vào bả vai của mình: “Bây giờ diễn tập quân sự đã kết thúc rồi, có thể coi là thời gian cá nhân, đương nhiên bọn họ có thể xử lý chút việc tư kia.”
Trái tim nhỏ bé của Sở Lạc Nhất cuối cùng cũng có thể yên tâm, vừa rồi thật sự hù chết cô rồi đấy!
“Mau mau xử lý việc của anh đi, trước năm mới có thể đến Rome giải quyết vấn đề ở đó được không? Không thể như vậy là tốt nhất.” Cố Tử Thanh nói thật những suy nghĩ của mình, không thể là tốt nhất, thực sự là tốt nhất!
Sở Lạc Nhất: “...”
“Suy nghĩ của anh thì tốt đấy nhưng mà chắc chắn không thể thành hiện thực được đâu!” Sở Lạc Nhất đưa tay vỗ vỗ bả vai của Cố Tử Thành: “Bây giờ em về còn phải xử lý chuyện vẽ tranh nữa. Thôi thì anh cứ về nhà thăm ba mẹ của anh đi. Em cảm thấy chắc chắn Dương Giai còn muốn gây chuyện nữa đấy.”
“Cô ta gây sự đã có lão Sở canh chừng rồi, không có gì đáng lo cả.” Cố Tử Thành nhàn nhạt nói: “Hơn nữa ba anh còn ước gì anh đừng quay về ấy chứ. Anh với em cùng đi giải quyết chuyện tranh vẽ đi, ít nhất cũng có thể cho em chút ý kiến.”
“Đứa bé lớn lên bằng thức ăn cho chó thật đáng thương!” “Mọe, cái hồi anh năm tuổi suýt nữa thì ông già nhà anh đã bị anh ép phải ly hôn đấy. Nếu không phải do anh giơ cao đánh khẽ chắc bây giờ ông ấy đã mất có vợ rồi!” Cố Tử Thành bật cười, con cái nhà người ta nói được một câu hoàn chỉnh đầu tiên có lẽ sẽ là: Con yêu ba mẹ.
Còn câu nói đầu tiên của anh chính là: Ba ký đơn ly hôn đi!
...