Chương 3114: Sở húc ninh là một con cáo già [2]


...

Kiều Vi Nhã nhìn em trai mình, không khỏi phải chớp mắt.

“Sao mọi người đều biết hết vậy?” Kiều Vi Nhã tức giận hỏi.

Phong Tỉ Triệt xì một tiếng, vừa ăn vừa nói: “Vì chị ngốc.”

“Một thằng oắt như em mới bao tuổi chứ?” Kiều Vi Nhã vò vò đầu cậu nhóc.

“Chị còn không bằng một thằng nhóc con, muốn tự rước nhục nữa à?” Phong Tỉ Triệt kêu oai oái, đẩy tay Kiều Vi Nhã ra, không cho cô vò loạn mái tóc đã đâu vào đó của mình. Đúng là một thằng bé tự luyến y như ba vậy.

Kiều Vi Nhã vân vê cằm nhìn Phong Tỉ Triệt: “Chị chờ em tan học rồi đưa em về nhé?”

“Xin từ chối, chú Lưu sẽ tới đón em!” Phong Tỉ Triệt không hề khách khí nói.

“Haiz, chị là chị ruột của em đấy.” Kiều Vi Nhã nổi cáu. Thằng nhóc này chẳng đáng yêu chút nào.

Phong Tỉ Triệt quăng cho bà chị một ánh mắt ghét bỏ, sau đó cầm hợp cơm vứt vào thùng rác, “Nếu em mà là anh trai chị thì chị sẽ không xuất hiện trên đời này nữa đâu.”

Kiều Vi Nhã thấy Phong Tỉ Triệt bỏ đi. Khi ấy rốt cuộc tại sao cô lại muốn mẹ sinh nó ra chứ, đúng là quá đáng mà.

Ngay đến một thằng nhóc như Phong Tỉ Triệt cũng biết Sở Lạc Duy thích cô, chẳng lẽ chỉ có một mình cô không biết chuyện đó thôi sao.

Kiều Vi Nhã cảm thấy thật mờ mịt, rốt cuộc tên đó bắt đầu thích cô từ bao giờ vậy?

Mấu chốt là, cô hoàn toàn không hề hay biết gì hết.

Kiều Vi Nhã nghĩ chẳng phải từ nhỏ tới lớn lúc nào cậu ta cũng bắt nạt cô đấy à?

Kiều Vi Nhã ra khỏi trường tiểu học, đi thẳng tới Đại học B tìm Triệu Hân Hân. Họ lúc nào cũng học chung lớp. Cô muốn hỏi Triệu Hân Hân xem cậu ấy có biết chuyện này không.

Vào lúc Triệu Hân Hân nhận được tin nhắn của Kiều Vi Nhã, cô vẫn đang ở trong lớp toán cao cấp, thấy Kiều Vi Nhã bảo đang ở bên ngoài liền vội vàng khom người xuống chuồn ra ngoài.

Kiều Vi Nhã đứng dưới cột cờ trường Đại học B đợi Triệu Hân Hân. Triệu Hân Hân thở hồng hộc chạy tới: “Sao cậu lại ở đây?”

“Chiều thứ năm bọn tớ không có tiết.” Kiều Vi Nhã nói tới đây lại nhìn Triệu Hân Hân: “Cậu gầy đi à? Giảm béo hả?”

“Em gái à, kỳ quân sự vừa rồi đủ lột được mấy lớp da rồi đấy.” Triệu Hân Hân đưa Kiều Vi Nhã về ký túc xá, “Chuyện diễn đàn trường cậu là sao thế? Giờ ngay đến cả diễn đàn trường bọn tớ cũng có ảnh của hai cậu, Sở Lạc Duy lên lớp cùng với cậu à?”

Kiều Vi Nhã khoác vai Triệu Hân Hân đi, “Hân Mập, tớ hỏi cậu chuyện này, cậu chỉ cần trả lời tớ là cậu không biết thôi.”

“Cậu biết là tớ không biết rồi còn hỏi tớ làm gì?” Triệu Hân Hân nhìn cô như nhìn một đứa ngớ ngẩn.

“Đừng ngắt lời tớ, nghe tớ hỏi là được rồi.” Kiều Vi Nhã cắt ngang lời Triệu Hân Hân, lại nói: “Cậu có biết chuyện Sở Lạc Duy thích tớ không, trả lời đi.”

“Biết chứ.”

“Tớ đã bảo cậu là cậu phải nói cậu không biết rồi cơ mà?” Kiều Vi Nhã nổi đóa lên.

“Nhưng tớ biết thật mà, Sở Lạc Duy chắc phải thích cậu từ hồi học nhà trẻ luôn ấy, nếu không cậu với tớ cùng bàn nhau, tớ có thể làm bia đỡ đạn nhiều năm thế à? Chắc chỉ có một mình cậu là không biết thôi ấy.” Triệu Hân Hân khinh bỉ.

Kiều Vi Nhã: “...”

Kiều Vĩ Nhã rụt tay lại, né tránh ánh mắt khinh bỉ của Triệu Hân Hân.

Qua chuyện này cô lại càng phải thừa nhận sự thật rằng là tất cả mọi người đều biết chỉ trừ có mình cô ra.

“Không phải chứ, sao cậu ta có thể thích tớ được?” Kiều Vi Nhã vẫn không tài nào hiểu nổi.

“Chắc mù.” Triệu Hân Hân đáp lại như thật, nói rồi còn tự gật đầu chứng minh điều mình nói là chính xác.

...