...
Tiểu Miên Miên khóc chạy về nhà, Tiểu Bảo Bối ở bên ngoài một mình rất lâu mới trở về.
Thủy An Lạc đứng ở cửa nhưng không gọi cậu về. Con trai còn trưởng thành hơn cả trong tưởng tượng của cô, người lớn hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều. Cho nên có đôi khi thật sự không cần một người mẹ như cô phải nói gì, hoặc điều duy nhất mà cô có thể làm cho thằng bé chính là thấu hiểu.
Tiểu Miên Miên và Tiểu Bảo Bối rơi vào chiến tranh lạnh. Cuộc chiến này khiến cho Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm mới được nghỉ ngày đầu trong kỳ nghỉ đã phải run rẩy. Hai đứa trốn tiệt trên sofa không dám ra ngoài chơi nữa.
Bánh Bao Rau chốc chốc lại lạnh lùng liếc hai cô bé đang thủ thỉ với nhau kia một cái.
Sở Vi cũng rất yên tĩnh, chỉ có lúc nào Bánh Bao Rau hỏi chuyện cậu cậu mới lên tiếng, còn bình thường sẽ chỉ đứng bên cạnh.
“Sở Vi, sao anh không nói gì thế?” Bánh Bao Đậu phát hiện ra đại lục mới rồi.
Sở Vi khẽ cau mày, “Cô chủ muốn tôi nói gì?”
“Ai yo, đừng có gọi em là cô chủ mà, khó nghe chết được. Anh có thể gọi em là Bánh Bao Đậu.” Bánh Bao Đậu nhảy xuống khỏi sofa, đánh giá Sở Vi một lượt từ trên xuống, “Vết thương trên mặt anh là sao thế?”
“Bị người ta đánh.” Sở Vi thành thật nói.
“Anh đánh nhau với người ta á?” Bánh Bao Đậu kinh ngạc kêu lên.
“Không còn sự lựa chọn nào khác cả.” Sở Vi vẫn trả lời rất dứt khoát.
Bánh Bao Rau ngẩng lên nhìn Sở Vi. Cậu ấy có vẻ lớn hơn tụi cậu một tuổi, xem ra cũng cao hơn Bánh Bao Đậu một chút, nhưng trông rất sáng sủa, không khiến người ta cảm thấy khó chịu, hơn nữa cũng không nhiều lời, rất phù hợp với yêu cầu của nhóc.
Bánh Bao Đậu chạy xung quanh Sở Vi hai vòng, “Thế anh đánh thua à?”
“Thắng.” Vì thắng nên mới có thể được Sở Ninh Dực chọn. Còn những đứa trẻ khác thì được đưa tới cô nhi viện rồi. Cậu không muốn tới cô nhi viện, không muốn một chút nào hết.
“Vậy thì anh cừ thật đấy.” Tiểu Bất Điểm cười tít mắt nói, “Thế anh dạy em đánh nhau đi.”
“Kiều Vi Nhã, cậu lăn qua đây.” Bánh Bao Rau bỗng cất tiếng gọi.
Sở Vi khẽ đảo mắt, bỗng hiểu ra một nguyên tắc sinh tồn, ở đây thì tuyệt đối không được tới gần Tiểu Bất Điểm, Sở Lạc Duy sẽ giận.
“Gọi cái gì mà gọi, cậu bảo ai lăn qua đấy hả?” Tiểu Bất Điểm quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với Bánh Bao Rau.
“Rõ ràng là gọi cậu đấy còn gì, không biết tên mình là gì nữa hả?” Bánh Bao Rau không chút sợ hãi, thản nhiên nói.
Con nhóc chết tiệt này, sắp dính tiệt lên người người ta luôn rồi đấy!
“Chúng ta mặc kệ bọn họ đi, Sở Vi, trước đây anh làm gì thế?” Bánh Bao Đậu cười khanh khách, tự động đẩy người chị em của mình đi, để hai người họ tự đánh nhau.
“Xin cơm, lừa đảo.” Sở Vi cau mày, có vẻ như không hề muốn nói tới quá khứ của mình chút nào.
Ớ...
Bánh Bao Đậu có chút xấu hổ, “Không muốn nói thì thôi không cần nói đâu.” Cô bé khó xử quay đầu đi.
“Chú Sở nói, trong nhà này điều tuyệt đối không thể làm chính là lừa người khác.” Sở Vi đã coi mọi lời Sở Ninh Dực nói thành thánh chỉ luôn rồi.
Bánh Bao Rau ngẩng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn Sở Vi.
Bánh Bao Đậu “ồ” một tiếng, ngẩng lên liền thấy Tiểu Bảo Bối đi vào, thế là vèo một cái liền chạy tới chỗ anh mình, “Anh ơi, anh...” Bánh Bao Đậu vừa nói vừa nhảy lên lưng anh.
Tiểu Bảo Bối đưa tay đỡ lấy bé, cũng không hề tỏ ra bực bội chút nào: “Sao thế?”
“Mẹ nói anh sắp đi rồi, em không muốn anh đi đâu mà.” Bánh Bao Đậu tủi thân thỏ thẻ bên tai Tiểu Bảo Bối.
“Anh chỉ đi vài năm là về thôi mà.” Tiểu Bảo Bối nói rồi cõng Bánh Bao Đậu vào phòng khách. Miên Miên tự nhốt mình trong phòng căn bản không muốn gặp cậu, cậu cũng hết cách rồi. Đây là lần đầu tiên cậu thấy bất lực như vậy.
...