...
Thủy An Lạc ôm con trai chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại rồi mới dám cười to. Con trai của cô đúng là một bảo bối lớn mà, cười chết mất.
Thủy An Lạc vừa cười vừa giúp con trai thay quần chíp, sau đó cho nhóc ngồi vào cái bô in hình hoạt hình của nhóc rồi hôn một cái thật mạnh lên má Tiểu Bảo Bối.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn tay mình, mặc dù cách một lớp quần cho nên không dính vào tay nhưng cái cảm giác âm ấm đó lại cực kỳ rõ ràng.
Ngón tay của Sở tổng thon dài lại trắng nõn, từng khớp ngón tay rõ ràng, đây chính là bàn tay có thể giết chết đám người cuồng tay.
Nhưng mà hiện giờ nhìn kiểu gì cũng thấy không được thoải mái lắm.
Không chỉ cái mùi không được thoải mái mà có gì đó vẫn không đúng cho lắm.
Nhẫn cưới của anh, hình như anh chưa bao giờ đeo nhẫn cưới cả.
Sở Ninh Dực nghĩ vậy liền từ từ nắm chặt tay mình lại, sau đó đi lên phòng làm việc trên lầu.
Thủy An Lạc cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Gần đây Tiểu Bảo Bối quá nhớ mẹ nên có chút nóng trong người. Vì vậy cu cậu bài tiết có hơi mất sức, khuôn mặt nhỏ nhắn dứt khoát phồng lên thành cái bánh bao nhỏ.
Thủy An Lạc cúi đầu thấy con trai như vậy liền vội vàng đứng cạnh nhóc, sau đó khẽ cau mày xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, bị nóng trong rồi.
“Đều do mẹ không tốt.” Mặc dù mẹ chồng sẽ chăm sóc nhóc rất tốt, nhưng Tiểu Bảo Bối rất nhạy cảm, nhóc cố nhịn khóc, nhịn quấy nên mới dẫn đến việc nóng trong người thế này.
Tiểu Bảo Bối mất rất nhiều sức mới giải quyết xong vấn đề nhân sinh này. Thủy An Lạc giúp con trai chùi cái mông xong mới bế nhóc ra rửa mông, phải mau chóng nghĩ cách để nhóc không bị nóng trong nữa mới được.
Lúc Thủy An Lạc bế con trai đi ra thì không thấy Sở Ninh Dực đâu nữa cả, chẳng lẽ lại đi rửa tay rồi à?
Dựa theo sự hiểu biết của Thủy An Lạc đối với Sở Ninh Dực thì nhất định là anh đang đi rửa tay rồi, đặc biệt là còn rửa tay theo cái kiểu muốn lột da tay ra luôn ấy.
“Người dám thả bom thối trên tay ba con thì cả thiên hạ này chắc cũng chỉ có một mình con thôi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa bế con trai lên lầu. Cô định xem xem Sở tổng đã rửa tay thành cái dạng gì rồi.
Tiểu Bảo Bối cười khanh khách, khuôn mặt trắng nõn còn đang đỏ ửng do vừa mới dùng sức bài tiết cho nên nhìn cực kỳ đáng yêu.
Thủy An Lạc ôm con trai lên lầu, lúc đi đến cửa phòng ngủ thì cánh cửa phòng làm việc lại mở ra.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn lại thì thấy Sở Ninh Dực đang đi từ trong ra.
Hóa ra không ở trong phòng ngủ.
Tiểu Bảo Bối thấy ba mình thì ê a một tiếng rồi lại với tay ra muốn ba bế mình.
Khóe miệng Thủy An Lạc khẽ giật giật. Con vừa mới chọc tức ba con đấy có biết không hả? Vào cái lúc dầu sôi lửa bỏng thế này còn định làm gì nữa?
Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn con trai, nhưng dưới sự nhiệt tình bất diệt của thằng bé với mình thì cuối cùng anh cũng đành phải đưa tay ra đón lấy cu cậu.
“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối thân thiết gọi một tiếng, cái miệng nhỏ còn hôn chụt một cái lên mặt ba mình.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt. Lại chuyện gì đây, con trai cô thay đổi thái độ nhanh như thế là sao hả?
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai không chút tự trọng trong lòng mình, tốc độ thay đổi thái độ của thằng nhóc này đúng là nhanh đến mức khiến người ta phải líu cả lưỡi luôn đấy.
Tất nhiên là Tiểu Bảo Bối không ngốc. Nhóc biết mình đã gây ra chuyện gì cho nên bây giờ đang tranh thủ lấy lòng ba mình để đỡ bị ăn đòn mà thôi.
Thủy An Lạc khinh bỉ con trai nhà mình, cứ tưởng bản lĩnh thế nào.
Có điều lúc Thủy An Lạc đang khinh bỉ Tiểu Bảo Bối thì ánh mắt vô tình lại nhìn vào tay ai kia.
Ừ, nhìn đẹp lắm, tay còn đẹp hơn cả tay cô nữa.
Nhưng mà trên ngón áp út của anh là cái gì thế?
Trái tim nhỏ bé của Thủy An Lạc không nhịn được mà đập thịch một cái, khuôn mặt già, à mà không, khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn không nhịn được mà đỏ lên.
Đây là chiếc nhẫn kết hôn trước đây của họ, hình như từ trước đến giờ anh chưa bao giờ đeo nó cả.
...