...
Thủy An Lạc ăn cơm nhưng vẫn nghĩ linh tinh.
“Con đường của Lão Phật Gia thật vất vả.” Thủy An Lạc thở dài nói.
Sở Ninh Dực gắp thức ăn cho cô, nghĩ một hồi mới lên tiếng: “Họ có thể tự giải quyết được.”
Thủy An Lạc buồn bực gật đầu, rồi lại ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, “Mỗi lúc thế này, em lại cảm thấy em thật hạnh phúc.”
“Vinh hạnh của anh.” Sở Ninh Dực nói xong, hơi nhổm dậy, đặt lên môi cô một nụ hôn.
***
Phía sau trường quay, sự xuất hiện của Tiểu Bất Điểm khiến cả đoàn làm phim phải ngỡ ngàng.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bất Điểm xuất hiện với thân phận con gái của Ảnh đế, lại thêm việc cô bé quả thật rất đáng yêu khiến không ít người cố tình mượn cớ tới nhìn cô bé.
Tiểu Niệm Niệm là người vui nhất, lúc này vẫn đang kéo tay em gái giới thiệu với mọi người. Đây là em gái bé, mọi người có thấy em gái bé đáng yêu không?
Tiểu Bất Điểm vẫn hơi rụt rè, lúc này đang ở bên cạnh chị dè dặt nhìn xung quanh.
“Cô Triệu, cô thấy em gái cháu có đáng yêu không?” Tiểu Sư Niệm kéo tay Tiểu Bất Điểm đi tìm Triệu Uyển Uyển, sung sướng nói.
Triệu Uyển Uyển vẫn đang trang điểm. Hôm nay cô có cảnh chung với Phong Phong, có khá là nhiều cảnh, phải bù lại mấy cảnh Phong Phong thiếu.
Triệu Uyển Uyển cúi đầu nhìn Tiểu Bất Điểm bên cạnh Tiểu Sư Niệm, một lúc rồi mới nói: “Đáng yêu thật đấy.” Đây không phải lời nói nịnh mà là thật lòng. Đứa bé này khiến ai trông thấy cũng cảm thấy trước mắt phát sáng, không thể tính là đẹp đến nỗi khó thở, nhưng cũng đáng yêu khiến người ta không thốt được thành lời.
Tiểu Bất Điểm hơi chu chu môi, giơ tay chỉ vào quần áo của Triệu Uyển Uyển, “Cô xinh đẹp.”
Triệu Uyển Uyển xoa má bé, “Bé con ngoan thật đấy.”
Phong Phong đang hóa trang. George vẫn luôn ở bên cạnh anh, nhưng giờ lại cứ quanh quẩn xung quanh Tiểu Bất Điểm, hỏi con bé ăn gì, ăn gì anh ta cũng mua hết.
Phong Phong cười mắng một tiếng, nhưng cũng không phản đối.
Người trong đoàn làm phim đều sững sờ. Phải biết, lúc ở trong đoàn Phong Phong lúc nào cũng lạnh lùng hết, thế mà giờ lại cười thế này.
Quả nhiên uy lực của con gái ruột lớn thật.
“Phong Phong, con gái cậu đáng yêu như vậy, có tính phát triển thành ngôi sao nhí không?” Đạo diễn lại lân la tới hỏi nịnh.
Phong Phong hơi nhướng mày, dưới ánh mắt bức thiết của đạo diễn, anh chỉ nhàn nhạt nói, “Không.”
Tiểu Bất Điểm không giống như Tiểu Niệm Niệm. Tiểu Niệm Niệm rất có cảm giác dưới ống kính, nhưng Tiểu Bất Điểm lại không thích ống kính. Anh có thể nhìn ra được điều này.
Sắc mặt đạo diễn khẽ biến, “Cậu xem, hai con bé nhà cậu nếu vào đoàn thì tương lai nhất định có thể...”
Đạo diễn còn chưa nói dứt lời, Tiểu Bất Điểm đã chạy lại, dựa vào lòng Phong Phong, tay cầm một cái kẹo mút.
“Chú cho con này.”
“Con đã cảm ơn chú chưa?” Phong Phong bế cô bé ngồi lên đùi mình, bóc kẹo ra cho bé.
Tiểu Bất Điểm nghiêm túc gật đầu, hiếu kỳ nhìn nhìn Phong Phong trong dáng vẻ tóc dài. Bé con liền đưa tay lên tóm lấy tóc anh.
“Ba thế này có đẹp không?” Phong Phong áp trán lên trán con, khẽ hỏi.
Tiểu Bất Điểm cầm kẹo được bóc xong liền tụt xuống khỏi đùi Phong Phong, sau đó lại chạy đi chơi.
Phong Phong: “...”
Đồ oắt con ăn cháo đá bát, ngại không dám làm phiền người khác nên chỉ biết tới tìm ba, nhưng lợi dụng xong lại chạy mất. Đúng là còn không đáng tin hơn cả mẹ nó.
Tiểu Bất Điểm được mọi người trong đoàn hoan nghênh hơn so với tưởng tượng của anh. Trước còn lo con bé sẽ sợ, nhưng sau lại phát hiện anh lo hão quá. Giờ con bé chơi với ai cũng được hết, đồ chơi thì thu về cả một đống. Có người thậm chí còn cố tình ra ngoài mua đồ chơi cho con bé nữa.
Thế nên khi Phong Phong quay trở lại chỗ của mình thì thấy đã đầy ắp cả đồ chơi, Tiểu Bất Điểm bĩu môi đứng đó, như thể đã làm sai chuyện gì.
...