Chương 1229: Sở ninh dực chỉ thuộc về thủy an lạc [1]


...

Kiều Nhã Nguyễn chẳng hiểu sao tự dưng bị người ta đẩy vào. Lúc cô ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy được bóng lưng của Phong Phong.

Anh ta nhanh chóng đi tới ghế lái, mở cửa rồi ngồi vào, sau đó khởi động xe.

Một chuỗi hành động diễn ra một cách chóng vánh, hoàn toàn không cho Kiều Nhã Nguyễn chút thời gian nào để phản ứng lại.

Tốc độ của chiếc xe quá nhanh cho nên Kiều Nhã Nguyễn hơi nghiêng đầu về phía trước, suýt nữa thì cái trán đập thẳng vào kính chắn gió của xe ô tô.

“Phong Phong, anh điên rồi đấy à?” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng nắm lấy tay vịn trên xe, tức giận nói.

Nhưng Phong Phong đâu thèm để ý, anh ta vẫn điều khiển chiếc xe lướt nhanh vun vút.

Tâm trạng của Kiều Nhã Nguyễn bình tĩnh hơn một chút. Cô với tay đeo dây an toàn vào. Anh ta không muốn sống nhưng cô còn muốn giữ cái mạng này đó.

Nhưng sao tự dưng anh ta lại đi đập tiệm cafe của người ta làm gì?

Chưa kể sao tự dưng anh ta lại nổi điên thế này nữa?

Hai phiến môi mỏng của Phong Phong mím lại thật chặt. Anh ta cứ tưởng là Kiều Nhã Nguyễn nhàm chán cho nên mới đến tiệm cafe giết thời gian, ai ngờ hóa ra cô lại đợi Sư Hạ Dương cả một buổi chiều.

Vậy nên một khắc ấy Phong Phong liền bùng giận.

Vậy nên một khắc ấy anh ta đã phát điên mà đập phá tiệm cafe của người ta.

Chỉ vì anh ta đã không thể khống chế được hành động của mình nữa rồi.

Anh ta cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà Kiều Nhã Nguyễn có thể gây ảnh hưởng tới anh ta đến mức như vậy, nhưng đến khi anh ta kịp nhận ra thì nó đã thành như thế mất rồi.

Chiếc xe nhanh chóng lao đến một nơi mà Kiều Nhã Nguyễn cũng không biết là đâu.

Cô nhìn quanh bốn phía, nơi đây có chút vắng vẻ. Cô nghĩ chắc hai người đã ra đến vành đai sáu rồi cũng nên.

Sự căng thẳng suốt dọc đường vừa rồi của Phong Phong đến lúc này đã được lơi lỏng, nhưng lúc anh ta nhìn Kiều Nhã Nguyễn thì lại lộ ra vẻ tức giận.

Kiều Nhã Nguyễn đưa tay muốn tháo đai an toàn ra: “Rốt cuộc anh muốn làm gì đây?”

Nhưng khi cô vừa mới cởi dây an toàn ra xong thì lại bị Phong Phong ghìm chặt xuống ghế phó lái.

“Rốt cuộc em với gã đàn ông kia có quan hệ gì với nhau?” Phong Phong trầm giọng tra hỏi, tròng mắt ánh lên màu đỏ thẫm.

Gã đàn ông kia?

Kiều Nhã Nguyễn hơi bất ngờ nên không phản ứng kịp.

Thế nhưng hơi thở nóng bỏng chỉ Phong Phong mới có lại phả thẳng lên mặt cô, khiến cô cảm nhận được cái cảm giác nóng hừng hực đó.

“Buông ra, anh buông tôi ra... ối...” Kiều Nhã Nguyễn còn chưa kịp nói xong thì đôi môi đã bị ai kia chặn lại.

Nụ hôn của người đàn ông này mang theo mùi tanh của máu.

Sức mạnh kia như thể muốn nuốt cả người cô vào bụng.

Kiều Nhã Nguyễn giãy giụa, thế nhưng cô càng giãy thì cảm giác đau đớn trên môi lại càng mãnh liệt hơn.

Phong Phong cứng rắn ép cô phải mở hàm răng ra, một tay anh ta đặt sau gáy Kiều Nhã Nguyễn, cứ như thể anh ta cho rằng tiếp tục làm như vậy có thể khiến cô hòa vào cơ thể của mình vậy.

Sự vùng vẫy của Kiều Nhã Nguyễn chỉ đổi lại cái ôm ngày càng chặt của Phong Phong.

Kiều Nhã Nguyễn đang giãy thì đột nhiên cảm thấy trước ngực mình trở nên nặng nề, cả người như có một dòng điện xẹt qua, anh ta đang làm cái gì vậy?

“Buông tôi ra, anh buông tôi ra!” Kiều Nhã Nguyễn cố gắng tránh né nụ hôn của anh ta, vừa tránh vừa tức giận kêu lên.

Nhưng người đàn ông phía trên dường như đã phát điên rồi, sao anh ta có thể nghe lời cô được.

Cả người Kiều Nhã Nguyễn bị Phong Phong nắm chặt đến phát đau, trên cổ còn mang theo cảm giác bị người ta gặm cắn trong mùi máu tanh nồng.

Khuôn ngực của Kiều Nhã Nguyễn phập phòng thở dốc, cô đột nhiên lên tiếng: “Tôi không phải là Kỳ Nhu.”

Giọng của Kiều Nhã Nguyễn không lớn, nhưng nó lại giống như một tiếng sấm rền vang trong xe.

Người đàn ông phía trên quả nhiên lập tức dừng lại, anh ta thở hổn hển nhìn cô gái trước mặt, đôi môi đỏ sưng tấy và mái tóc xõa xượi.

Kỳ Nhu.

Hai chữ này chính là đòn cảnh tỉnh.

Kiều Nhã Nguyễn thuận thế đẩy anh ta ra rồi chỉnh lại quần áo vừa bị ai kia lôi kéo.

...